Ánh mắt đang ngắm nhìn đôi môi bỗng dưng cứng lại, Phó Hạo Nguyệt ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, hình như trong lúc hoảng hốt trái tim đã đập lỡ một nhịp.

Thành phố náo nhiệt này vẫn bị vây trong ồn ào náo động như cũ, dưới ánh đèn, người xung quanh đi tới đi lui, nhưng mà trong ánh mắt Phó Hạo Nguyệt không có bất cứ thứ gì khác, chỉ có một mình bóng dáng của Đường Thuần.

Lời cô gái nói ra thẳng như ruột ngựa, khiến anh không kịp đề phòng, dù muốn vươn lên để ngăn cản cũng chỉ rơi vào cảnh cả người chật vật.

Đường Thuần hỏi ra lời này cũng vì xúc động nhất thời, nhưng hiện tại sau khi bình tĩnh lại cô cũng không hối hận chút nào.

Trong khoảng thời gian này, hành vi của Phó Hạo Nguyệt vẫn luôn đảo loạn nỗi lòng cô trong lúc cô lơ đãng, dù cho cô đã tự an ủi bản thân rất nhiều lần đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng cuối cùng ý nghĩ vớ vẩn kia vẫn cắm rễ trong lòng cô, đã mọc mầm. Cô không phải người thích dông dài, so với việc khiến bản thân lúc nào cũng chìm đắm trong mơ hồ hỗn loạn, cô hy vọng có thể chải vuốt rõ cảm xúc của mình hơn…

Cho dù vấn đề này nói ra từ miệng cô, nghe có vẻ như “Không biết tự lượng sức mình”.

Người đàn ông chậm chạp không mở miệng, hai tay xuôi bên người Đường Thuần dần dần nắm chặt thành nắm đấm.

Bầu không khí bắt đầu trở nên giằng co, cũng bởi vậy mà nhịp thở của Phó Hạo Nguyệt trở nên rối loạn, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt dừng trên chóp mũi Đường Thuần, đôi mắt bị che giấu dưới mũ Giáng Sinh đỏ tươi khẽ chớp, lông mi quét qua vải dệt truyền đến cảm giác hơi ngứa ngáy, ngứa ngáy đó lại lan tràn tới tận trái tim cô.

Đường Thuần có thể cảm nhận được, hình như Phó Hạo Nguyệt đang cách mình rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Thật sự không thể nhịn tiếp, Đường Thuần giơ tay muốn kéo chiếc mũ Giáng Sinh đang đè nặng trên đầu mình ra, nhưng tay mới giơ lên được một nửa đã bị người đàn ông túm chặt giữa không trung.

“Nếu tôi nói phải thì sao?” Phó Hạo Nguyệt khàn giọng, tiếng nói giàu sức hút kia chui vào tai Đường Thuần, khiến nhịp tim cô mau chóng tăng lên ngay tức thì.

Vậy mà lại là sự thật…

Cả người Đường Thuần sững sờ tại chỗ, cho dù đã có dự cảm mơ hồ, nhưng khi nghe thấy Phó Hạo Nguyệt chính miệng thừa nhận chuyện này, Đường Thuần vẫn cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Không thể tin nổi.

Anh chính là ngài Phó, ngài Phó có gia tài bạc triệu còn được vạn người tôn kính, còn là ngài Phó đã ba mươi lăm tuổi vẫn chưa từng yêu đương lần nào.

Nghĩ đến đây, đầu óc Đường Thuần kêu ong ong, luôn có cảm giác đã bước lên thuyền giặc.

“Phó...” Đường Thuần đang định mở miệng, nhưng hình như cuối cùng Phó Hạo Nguyệt vừa cứng đờ tại chỗ đã trấn tĩnh lại, anh giơ tay kéo chiếc mũ vừa ép xuống lên giúp Đường Thuần, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại trên khuôn mặt cô.

“Tôi biết khả năng với em mà nói chuyện này quá đột ngột, cũng biết em vừa kết thúc một cuộc tình không lâu, có lẽ tạm thời không có ý định yêu đương.” Phó Hạo Nguyệt nói xong, ánh mắt hơi tối đi, giống như cuối cùng đã dám dũng cảm đối mặt trực diện với tình cảm của mình, sau khi sửa sang lại tóc cho cô, đầu ngón tay men theo sợi tóc dần dần chạm vào khuôn mặt cô gái, giống như cái đêm rất lâu trước kia, dưới ánh đèn cảm giác tim đập nhanh mờ mịt kia đã nảy mầm trong anh.

“Tôi tôn trọng mọi ý kiến của em.”

Ngón tay cái nhẹ nhàng cọ vào làn da mịn màng của cô gái, từng chút từng chút một, tham lam cảm nhận nhiệt độ cơ thể chỉ thuộc về cô.

Chịu ảnh hưởng bởi nền giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến mỗi hành vi cử chỉ của Phó Hạo Nguyệt luôn mang theo sự lễ phép và đúng mực mọi lúc mọi nơi, cho nên khi đối mặt với Đường Thuần, đối mặt với cô gái khiến mình động lòng này, anh vẫn cố gắng hết sức khắc chế dục vọng và cảm xúc của mình, giống như sợ làm gia hành vi nào đó khinh bạc vô lễ nào đó.

Nhưng sự thật chứng minh, đứng trước tình yêu, nhân tính luôn thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, vào lúc này bản tính điên cuồng, ích kỷ, chiếm hữu đều sẽ tăng lên vài lần. Anh luôn liều mạng áp chế bản thân, bây giờ trong khoảnh khắc nghe theo trái tim chạm vào cô kia, cảm giác thỏa mãn xưa nay chưa từng có khiến anh rất chấn động.

Đường Thuần ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, cặp mắt đào hoa kia chuyên tâm nhìn mình chăm chú, dáng vẻ thâm tình khiến người ta cực kỳ kích động.

Nhưng mà lúc này, Đường Thuần lại mở miệng theo bản năng: “Nếu tôi từ chối, sẽ phải cuốn gói sao?

Phó Hạo Nguyệt: “...”

Tay dán trên mặt Đường Thuần sững lại, ánh mắt người đàn ông tối đi một chút, lòng bàn tay đặt bên má Đường Thuần lại nhẹ nhàng vuốt ve thêm lần nữa, sau đó anh nhẹ nhàng mở miệng: “Cũng không phải không có khả năng.”

Đường Thuần:?

“Không phải nói tôn trọng ý kiến của tôi sao?” Mắt mèo của Đường Thuần lập tức trừng lớn, lúc này thật sự hơi giận hành vi lật lọng của Phó Hạo Nguyệt.

Phó Hạo Nguyệt khẽ nhướng mày, khóe miệng cong lên, cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt tóe ra ánh lửa của cô gái, không biết vì sao trong lòng lại thả lỏng rất nhiều.

“Đúng thế, nhưng mà điều kiện tiên quyết là em phải nghiêm túc suy xét quan hệ giữa chúng ta, chứ không phải chỉ nhìn chênh lệch bên ngoài sau đó lựa chọn lùi bước.”

Hình như bị Phó Hạo Nguyệt chọc trúng tâm tư, Đường Thuần né tránh ánh mắt của người đàn ông, rồi nhỏ giọng nói thầm: “Không phải anh đang uy hiếp sao, nhà tư bản độc ác…”

Thấy Đường Thuần vô tình để lộ ra dáng vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ, Phó Hạo Nguyệt khẽ nhướng mày: “Nếu tôi uy hiếp em thật, sợ là hiện giờ không phải chỉ vuốt ve khuôn mặt em đơn giản như vậy đâu.”

Vừa nghe thấy lời này, Đường Thuần sửng sốt một lát, sau đó khuôn mặt lập tức nóng lên, nhưng cơ thể vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, không làm ra bất kỳ hành động đề phòng nào, giống như tận sâu trong xương cốt cô cho rằng Phó Hạo Nguyệt sẽ không thương tổn cô.

“Hiện tại là xã hội pháp trị! Huống chi, dưa non hái miễn cưỡng sẽ không ngọt.”

Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, không nhịn được cong môi, bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt của Đường Thuần lại giơ lên, kéo chiếc mũ Giáng Sinh vừa kéo lên kia sụp xuống.

“Ơ, sao lại che mắt tôi nữa?”

Đường Thuần muốn kéo mũ ra, lại bị Phó Hạo Nguyệt ngăn cản. Đường Thuần đâu biết, Phó Hạo Nguyệt còn có sở thích trêu đùa người khác kiểu này. Sau khi lăn lộn một lúc lâu cô mới từ bỏ giãy giụa, ngay khi Đường Thuần vừa yên ổn lại không lâu, cuối cùng người đàn ông đứng trước mặt cũng chậm rãi mở miệng nói: “Tôi chỉ muốn một cơ hội được em suy xét bình đẳng giống như những người khác.”

Thật ra Phó Hạo Nguyệt vẫn luôn hiểu rõ, Đường Thuần chỉ coi mình là “Ông chủ”, chỉ thế mà thôi.

Cô gái hơi tham tài, nhưng lại cực kỳ biết giữ chừng mực, chỉ theo đuổi thứ mà mình với tới. Trong quá trình chung đụng hơn nửa năm, Phó Hạo Nguyệt có thể cảm nhận được Đường Thuần vẫn luôn giữ khoảng cách với mình, khi người bên ngoài luôn nghĩ cách để tiếp cận mình, rõ ràng mỗi ngày cô đều ở bên cạnh anh, nhưng lại không hề chủ động tiến tới trước mặt mình.

Phó Hạo Nguyệt quá rõ, một khi bị mình trịnh trọng thổ lộ tấm lòng, đại khái sẽ không được chấp nhận, ngược lại còn dọa sợ con mèo nhỏ cảnh giác này.

Đây là một trong những nguyên nhân anh vẫn cẩn thận cất giấu tình cảm của mình chậm chạp không chịu nói ra.

Nhưng mà anh không ngờ, dù mỗi phút mỗi giây anh đều cố hết sức khắc chế bản thân rồi, lại vẫn bị Đường Thuần phát hiện ra.

Đường Thuần nghe thấy thế, trái tim bỗng dưng đập lỡ một nhịp, sau đó khóe miệng mím chặt, nhất thời không biết phải nói sao.

Trong trí nhớ, rõ ràng ông chủ là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng vì sao qua lời nói của anh, cô lại cảm nhận được một chút… Nhượng bộ và hèn mọn nhỉ?

Trầm mặc dần dần vây quanh hai người, kết quả Đường Thuần vẫn không tỏ bất kỳ thái độ nào, giống với tưởng tượng của Phó Hạo Nguyệt.

...

Đêm nay, vòng bạn bè của Đường Thuần yên tĩnh lạ thường, dù đã chụp không ít ảnh đẹp, nhưng tất cả vẫn nằm trong album điện thoại, không xuất hiện nữa.

Mạch suy nghĩ của Đường Thuần vô cùng hỗn loạn, cho nên sau khi tắm rửa xong nằm trên giường rất lâu rồi vẫn không buồn ngủ.

Trong đầu không ngừng hiện lên những lời Phó Hạo Nguyệt nói mấy tiếng trước, cùng với hình ảnh thi thoảng lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn trong mấy tháng qua.

Đường Thuần cũng không rõ, rốt cuộc kết quả hiện tại có phải kết quả mà cô muốn hay không.

Rõ ràng câu trả lời của Phó Hạo Nguyệt đã có dấu vết từ trước, nhưng cô lại vẫn cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu, còn bối rối vì đáp án này.

Cô không biết, rốt cuộc Phó Hạo Nguyệt thích mình ở điểm nào, do cô quan tâm cẩn thận tỉ mỉ? Do tài nấu nướng của cô tinh vi? Hay vì khuôn mặt này của cô?

Nhưng với anh mà nói những điểm này đều có thể dễ dàng tìm thấy ở người khác, cho nên đến bây giờ Đường Thuần vẫn cảm thấy khó tin như cũ.

Con người luôn cảm thấy bất an vì chuyện mình không chắc chắn, trong chuyện tình cảm cũng vậy, nếu cô đồng ý với Phó Hạo Nguyệt, vậy thì ngày tháng sau này, có phải cô cũng sẽ sống trong bất an, lo được lo mất hay không?

Đây là điều Đường Thuần không cách nào tiếp thu nổi.

Về phương diện khác, Đường Thuần cũng biết Phó Hạo Nguyệt đã ba mươi lăm tuổi rồi, nếu thật sự yêu đương, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không nhiệt liệt lại ngây ngô giống chàng trai hai mươi mấy tuổi, một khi ở bên nhau, tám chín phần mười sẽ tiến tới hôn nhân.