Hội chùa thật sự rất náo nhiệt, Đường Thuần vừa mới xuống xe đã nhìn thấy dòng người đi qua đi lại, có lẽ là do xe của Phó Hạo Nguyệt đứng giữa chốn khói lửa nhân gian trông cực kỳ quý giá, khiến cho những người xung quanh đi ngang qua liên tục nhìn qua.

Đường Thuần đứng bên cạnh xe lần lữa hồi lâu, dường như trên môi cô vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên đầu ngón tay người đàn ông, cũng có hơi ngứa, khiến cô vô thức mím chặt môi lại.

Đúng lúc này, phía sau lưng cô vang lên tiếng đóng cửa xe, lưng Đường Thuần căng cứng, không đợi cô kịp suy nghĩ mình nên bộc bạch chuyện lúc nãy như thế nào thì đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai:

"Đi thôi."

Đường Thuần ngẩng đầu lên theo bản năng, cô nhìn gò má Phó Hạo Nguyệt, biểu cảm ấy vẫn như mọi ngày, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nói xong, Phó Hạo Nguyệt đã cất bước đi về phía đám đông, đi được hai bước, thấy Đường Thuần không đi theo mình thì anh quay người lại gọi to: "Còn không mau đi theo?"

Đường Thuần sửng sốt trong giây lát, sau đó chậm chạp "Vâng" một tiếng, sau đó bước hai ba bước đuổi theo, đồng thời trong lòng cô cũng thoáng qua một chút cảm giác may mắn, nhưng rồi lại nảy sinh một nỗi buồn vô cớ.

Nhiệt độ mùa thu se se lạnh, nhưng cũng may mà hôm nay tiết trời tốt, ánh nắng rọi xuống người mang lại chút ấm áp.

Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt sóng vai bước đi về phía ngọn núi theo dòng người, sự hối hả và nhộn nhịp của phố phường xung quanh xóa tan đi phần nào sự xấu hổ, lại làm tăng thêm đôi chút bầu không khí năm tháng bình yên.

Bất chợt có một đứa nhóc nghịch ngợm chơi đùa cãi vã trên đường núi, Đường Thuần đi phía trước không để ý, bỗng dưng bị Phó Hạo Nguyệt kéo sang bên cạnh, cả người cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng người đàn ông, một mùi hương lành lạnh xông thẳng chóp mũi, vô cùng dễ chịu.

"Cẩn thận."

Giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cô, một lát sau, hai ba đứa trẻ chạy thẳng qua Đường Thuần, chơi đùa rượt đuổi nhau, hồn nhiên không hề bận tâm đến những người xung quanh.

Lúc này Đường Thuần mới ý thức được điều gì, cô đứng dậy kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hơi đỏ mặt nói một câu: "Cảm ơn."

Phó Hạo Nguyệt trông có vẻ gầy, nhưng không hiểu sao ngực anh lại rộng đến không ngờ, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, không quá trang nghiêm nhưng cũng không mất đi sự nghiêm chỉnh, bên ngoài lớp áo còn khoác thêm một chiếc áo len dệt kim, phối với chiếc quần sáng màu, thoạt nhìn trông như một người đàn ông nho nhã không quá ba mươi tuổi.

Đúng thật là tuổi của người đàn ông này không còn trẻ nữa, tuy nói rằng trên gương mặt ấy không hiện ra dấu vết năm tháng gì cả, nhưng những cử chỉ hành động vẫn giữ được sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.

Nếu như nói một chàng trai trẻ tuổi giống như một lon soda lạnh, vừa kích thích vừa mạnh mẽ, cực kỳ đã khát trong một ngày hè chói chang oi bức, thì người đàn ông trưởng thành lại tựa như một tách trà lạnh ngọt ngào, mặc dù khi mới nếm thử thì có mùi vị hơi đắng chát, nhưng sau khi nếm kỹ thì mới có thể thật sự cảm nhận được dư vị bất tận.

Không thể nghi ngờ, Phó Hạo Nguyệt chính là kiểu người sau.

Khi Đường Thuần đi ra khỏi lòng Phó Hạo Nguyệt còn không kìm được mà hít mũi một cái, cô cứ cảm thấy mùi vị khi nãy vô cùng dễ ngửi, không giống như lúc trước.

Chẳng lẽ trước khi ra ngoài ông cố nội này còn xịt nước hoa à? Nhãn hiệu gì thế nhỉ, thơm thật đấy.

"Quan sát một chút đi, đừng để bị va phải." Phó Hạo Nguyệt nhẹ giọng dặn dò, giọng nói có chút từ tính ấy khiến lỗ tai Đường Thuần không khỏi ù đi.

"Vâng, tôi biết rồi." Đường Thuần gật đầu vâng lời.

"Thấy thích cái gì thì cứ mua, quẹt..."

Nói được một nửa thì ngừng lại, Phó Hạo Nguyệt mím môi, anh bỗng dưng nhận ra một điều, có thể là những người bán hàng vỉa hè quanh đây sẽ không có máy pos.

Đường Thuần thấy dáng vẻ nghẹn lời của Phó Hạo Nguyệt thì không khỏi bật cười khẽ: "Lần này cứ để tôi thanh toán tiền mặt đi, nếu ngài có thấy thích cái gì thì cứ nói với tôi."

Phó Hạo Nguyệt im lặng một lát, đây là lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác xấu hổ như này, nghĩ đến chuyện anh đi ra ngoài dạo phố với một cô gái, thế mà lại để người ta phải trả tiền mặt.

Thật lâu sau vẫn không thấy tiếng trả lời, Đường Thuần biết có lẽ là ông chủ không thể bỏ được cái tôi của mình, khóe mắt cô nhìn thấy người bán hàng rong cách đó không xa, vậy là cô bước nhanh qua đi tới trước gian hàng, vẫy vẫy tay với Phó Hạo Nguyệt đứng khá gần đó.

"Ông chủ, mau tới đây!"

Đôi mắt Phó Hạo Nguyệt vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Đường Thuần, lúc này thấy trên gương mặt cô là nụ cười sáng rỡ, bước chân anh cũng tiến về phía cô theo bản năng.

"Ông chủ ngài nhìn xem, cái bùa hộ mệnh này thì sao?" Đường Thuần cầm lấy một tấm bùa hộ mệnh trên quầy hàng lên, tỏ ra vô cùng thích thú nói với Phó Hạo Nguyệt: "Tôi mua cái này thì sao? Mua cho quản gia Lý cũng được."

Phó Hạo Nguyệt nhìn lướt qua tấm bùa hộ mệnh trong tay Đường Thuần, vừa nhìn là đã biết nó được sản xuất hàng loạt bằng máy móc rồi.

Người bán hàng rong thấy thần tài tới, trên gương mặt cũng nhanh chóng nở một nụ cười tràn đầy nhiệt tình, cất cao giọng giới thiệu: "Cô gái trẻ có mắt nhìn thật đấy, tấm bùa hộ mệnh này là độc nhất ở miếu Thiên Thành đó, có người nói có thể phù hộ cho con người tránh khỏi tà độc, cả đời bình an suôn sẻ, mỗi lần có khách du lịch tới là người nào cũng mua một tấm."

Nói xong, người bán hàng rong lại đưa mắt nhìn Đường Thuần rồi lại nhìn Phó Hạo Nguyệt, thấy ánh mắt người đàn ông kia khi nhìn cô gái, trong lòng ông ta lập tức hiểu ra, lại lên tiếng nói: "Chỗ tôi còn có cả bùa bảo hộ nhân duyên, bảo vệ cho tình yêu của hai người kéo dài thật lâu thật lâu, hay là cô gái trẻ cũng mua cho hai người luôn đi?"

Vừa dứt lời, bàn tay đang cầm bùa hộ mệnh của Đường Thuần khựng lại, nụ cười trên gương mặt cũng đông cứng, nhiệt độ nóng hầm hập đột nhiên thiêu đốt hai gò má, để lộ ra chút vệt đỏ hồng.

"Ông chủ, ông hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó."

Người bán hàng rong đã bày sạp hàng ở đây mấy năm rồi, số đôi tình nhân ông ta từng gặp qua không tới một nghìn thì cũng cỡ hàng trăm, nên tự cho rằng chắc chắn mắt mình không tệ.

Tình cảm đong đầy trong ánh mắt người đàn ông kia, cô gái lại có vẻ mềm mại yêu kiều, đâu có vẻ gì là không phải một đôi yêu nhau?

"Ồ, không sao không sao, không phải người yêu thì cũng mua được mà! Một ngày nào đó sau này sẽ cần dùng thôi!" Người bán hàng rong cười hì hì đáp, ý tứ trêu ghẹo trong lời nói quá rõ ràng.

Đường Thuần thấy ngượng ngùng, cô vội vã mua ba tấm bùa hộ mệnh, cũng không mặc cả gì nhiều mà nhanh chóng rút điện thoại ra quét mã chuyển khoản, rồi chỉ vào quầy hàng ở phía bên kia, sau đó vội vàng rời khỏi hiện trường.

Người bán hàng rong thấy thế, ông ta nhìn thấy nhưng mà không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, cười nói: "Nhóc con, cậu phải cố gắng hơn chút nữa đấy!"

Lần đầu tiên trong đời, có người gọi anh là "nhóc con".

Phó Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn người bán hàng rong trước mắt mình, gương mặt dầm mưa dãi nắng là dáng vẻ điển hình của những người bôn ba vất vả kiếm sống ở thành phố, thoạt nhìn ông ta như chỉ hơn bốn mươi tuổi, cũng chẳng lớn hơn anh được bao nhiêu.

Anh cũng không hề cảm thấy khó chịu tí nào, Phó Hạo Nguyệt hơi nhếch môi, nở nụ cười yếu ớt: "Cảm ơn, tôi sẽ cố."

Nói xong, Phó Hạo Nguyệt quay người rời đi luôn. Người bán hàng rong nhìn bóng lưng của anh, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm: Trông có lắm tiền thế mà sao không mua thêm hai tấm bùa duyên số thế nhỉ.

...

Có lẽ đối với phụ nữ mà nói, mua sắm như một loại thú vui của họ, cho dù là ở trong trung tâm thương mại khi nãy hai là ở trên đường phố lúc này, sự nhiệt tình với mua sắm của Đường Thuần hoàn toàn không hề thay đổi.

Phó Hạo Nguyệt hơi trầm lặng đi theo phía sau cô gái, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô, thấy ánh mắt cô nheo lại khi thấy thứ mình thích, chẳng hiểu tại sao, trái tim anh lại như tràn ngập một thứ gì.

Đây là cảm giác thỏa mãn mà anh chưa từng có, là cảm giác thỏa mãn mà ngay cả khi anh nhận được một mối làm ăn hàng trăm triệu cũng không cảm nhận được.

Trong thoáng chốc, anh như thể tìm thấy chút ánh sáng giữa màn sương dày đặc mênh mông, anh dần dần bước về phía ánh sáng mờ nhạt ấy, nhìn thấy một con đom đóm bé nhỏ đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.

Đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cằn cỗi và trống rỗng của anh.

Ngày hôm nay, có cực kỳ nhiều người tới miếu Thiên Thành, trong đoàn người đi tới đi lui ấy, ngoài những gia đình ra thì còn có rất nhiều cặp đôi đi dạo cùng nhau.

Hương khói đầy khắp cả miếu Thiên Thành, trong bát hương đồng đen đầy ắp tro tàn, còn có cả những cây nhang chồng chất được cắm ở chính giữa, tỏa ra những đốm lửa, biểu thị sự thịnh vượng của ngôi miếu.

Trong không khí tràn ngập mùi hương trầm, thoang thoảng hương gỗ đàn hương, khiến cho người ta vừa bước vào đã có một cảm giác trang trọng.

Thực ra rất nhiều người lui tới đây đều biết rằng vốn dĩ trên thế giới chẳng có thần Phật gì cả, nhưng dù là vậy, các ngôi chùa miếu vẫn luôn đông nghịt.

Trên thế giới này luôn có rất nhiều điều chưa được khám phá ra, cho dù hiện thực tàn khốc thì con người cũng sẽ luôn chờ đợi, mà cái cảm giác chờ đợi ấy lâu dần đã trở thành một loại tín ngưỡng, nó được gửi gắm hết thảy những gì tốt đẹp, trở thành một thứ lãng mạn rõ rệt giữa đời thực.

Nội tâm Phó Hạo Nguyệt thì cũng không phải là một người lãng mạn, đêm đó anh cũng không hiểu tại sao mình lại nắm lấy tay Đường Thuần rồi bảo cô đi cùng anh tới miếu Thiên Thành.

Trong trí nhớ, hình như mẹ anh đã từng đưa anh tới đây cầu khấn, khi đó ba anh đã dẫn luật sư đi qua Mỹ, tất cả mọi người đều biết rằng hành trình này không hề dễ dàng, ngày nào mẹ anh cũng lo sợ trong lòng.

Khi đó miếu Thiên Thành vẫn chưa náo nhiệt như lúc này, thậm chí có thể nói là có hơi hiu quạnh, mà một người phụ nữ yếu đuối như mẹ anh lại cứ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của anh đi một mạch từ chân núi lên đến miếu Thiên Thành.

Anh vẫn còn nhớ rõ vào một ngày nào đó, mẹ đã quỳ gối trên đệm rất lâu, chân thành cầu xin chư Phật cầu xin cho ba và cậu anh có thể bình anh trở về. Anh luôn nghĩ rằng, ngay cả một đứa bé như anh còn tin chuyện này, sao mẹ lại phải nghiêm túc như thế?

Cho đến sau này, quả nhiên thần Phật chỉ là giả, biển lửa thiêu rụi tất cả, phá hủy sự mong mỏi của mẹ anh, cũng thiêu hủy hàng chục gia đình.

...

Trong miếu Thiên Thành thực sự có quá nhiều người, Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt xếp hàng rất lâu mới tới lượt của bọn họ.

Đường Thuần bước chậm tới bên đệm, chắp tay trước ngực như những người trước đó, khóe mắt cô liếc thấy Phó Hạo Nguyệt đang đứng bên cạnh, thấy anh đứng đó hồi lâu mà vẫn không hề nhúc nhích, chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn bức tượng Phật bất động trước mắt.

Vẻ mặt người đàn ông không khác gì trước đây, nhưng dường như Đường Thuần đã nhận ra điều gì, cô không nhịn được mà lên tiếng nói: "Ông chủ, nếu ngài thấy không được thoải mái thì hay là chúng ta đi đi?"

Phó Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn vẻ lo lắng trong ánh mắt Đường Thuần, ánh mắt anh hơi tối đi, một lúc lâu sau mới lắc đầu hỏi cô: "Cô tin vào Phật sao?"

Ở trong chùa miếu mà lại hỏi có tin Phật hay không, hình như việc này có hơi kỳ cục.

Đường Thuần ngây người trong giây lát, cô nhìn vào đôi mắt đào hoa sâu thẳm của anh, chẳng hiểu tại sao cô lại cứ cảm thấy mình không nên trả lời vấn đề này một cách tùy ý quá.

Cô trầm tư một lát, rồi mới khẽ mỉm cười, cong đôi mắt hình trăng liềm trả lời anh: "Không tin lắm, nhưng những nguyện vọng tôi cầu với Phật đều là thật."

"Tôi mong rằng cuộc sống tương lai của tôi có thể đại phú đại quý, cũng mong rằng những người bạn xung quanh tôi có thể sống suôn sẻ thoải mái, cũng mong rằng sức khỏe của ngài có thể khỏe mạnh cường tráng."

Cô gái nói với giọng điệu bình thường, nhưng lại khiến Phó Hạo Nguyệt sửng sốt hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Mùi nhang khói quẩn quanh trong không khí, Phó Hạo Nguyệt nhìn chăm chú vào Đường Thuần ở trước mắt, anh bỗng nhớ lại cảnh tượng khi mẹ anh đưa anh đến đây vào tầm mấy chục năm trước.

Khi ấy mẹ anh xin một vị sư phụ trong chùa cho rút quẻ, hỏi xem khi ấy ba anh có thể về nhà bình an được hay không. Khi tấm quẻ rơi trên mặt đất thì đã bị vị sư thầy già kia nhặt lên, mẹ anh không nhìn thấy chữ trên đó, nhưng anh đã thấy...

Đại hung.

Vị sư thầy già chỉ liếc nhìn thoáng qua, sau đó cười nói với mẹ anh: "Là đại cát, hành trình này của chồng cô chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió."

Phó Hạo Nguyệt bất chợt nở nụ cười, đôi mắt hoa đào đó lại tràn ngập ấm áp, như là băng tuyết tan chảy, hoa tươi nở rộ chỉ trong nháy mắt.

Đường Thuần bỗng dưng bị nụ cười của người đàn ông làm cho hoa mắt, khi cô tỉnh táo lại thì đã thấy Phó Hạo Nguyệt chắp tay trước ngực với tượng Phật, bắt đầu cầu khấn với một tư thế thành kính.

Ánh nắng ngoài miếu rọi vào người đàn ông, Đường Thuần nhìn anh quỳ xuống bái lạy rất thuần thục, hành động cử chỉ lễ nghi đều cực kỳ chuẩn mực, khiến Đường Thuần bắt chước động tác của anh theo bản năng.

Sau lưng vang lên những tiếng bình luận thầm thì của người khác, hình như là đang nói cử chỉ lễ nghi chuẩn mực như của Phó Hạo Nguyệt là rất hiếm có trong thời buổi giờ.

Trong lòng Đường Thuần cũng thấy nghi ngờ, nhưng chờ tới khi hai người ra khỏi miếu rồi cô cũng không hỏi thêm câu nào.

Vẫn còn một chỗ khác ở trong chùa cho mọi người rút quẻ, không ít người đang tụ tập ở phía bên kia muốn rút một quẻ, Đường Thuần thuận miệng hỏi Phó Hạo Nguyệt một câu, lại bất ngờ nghe thấy anh đồng ý.

Đường Thuần vốn tưởng rằng Phó Hạo Nguyệt là một người không thích tham gia những thứ náo nhiệt, dù sao thì đúng là cũng đang có không ít người xếp hàng xin rút quẻ.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, tới cũng tới rồi, không rút một quẻ thì hình như cũng hơi đáng tiếc. Vậy là hai người lại xếp hàng tròn nửa tiếng đồng hồ nữa.

Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt đang lắc ống quẻ, một lát sau, thanh tre rơi xuống mặt đất, Đường Thuần nhặt lên trước, cô nhìn lướt qua dòng chữ trên đó, chính là "đại cát."

"Ông chủ! Nhìn này! Tôi là đại cát đó trời ơi!" Đường Thuần hưng phấn đưa thanh tre của mình tới trước mặt ông chủ.

Phó Hạo Nguyệt ngây người, trong thoáng chốc, anh lại thấy hơi không dám bước tới nhặt quẻ lên.

Một vị sư trẻ bên cạnh cúi người nhặt thanh tre rơi trên mặt đất lên, nhìn liếc qua chữ trên đó rồi cười nói với Phó Hạo Nguyệt: "Chúc mừng ngài, là đại cát, chuyện mà ngài đang suy nghĩ trong lòng chắc chắn sẽ suôn sẻ như ý."

Phó Hạo Nguyệt nhìn vẻ mặt cười ha ha của vị sư trẻ kia, anh lập tức nhướng mày hỏi ngược lại: "Sư biết tôi đang suy nghĩ gì sao?"

Vị sư trẻ chỉ cười mà không đáp, ánh mắt lại thản nhiên liếc nhìn qua cô gái bên cạnh.

Suy nghĩ của Phó Hạo Nguyệt, e rằng ai cũng hay, chỉ trừ người trong cuộc.

Phó Hạo Nguyệt thấy vậy thì sững sờ một lúc, rồi lập tức nhếch môi cười, có vẻ như anh cũng không quan tâm lắm rằng rốt cuộc nó là hung hay là cát.

"Cảm ơn." Phó Hạo Nguyệt nói rồi xoay người cùng rời đi với Đường Thuần.

Mà vị sư trẻ nhìn bóng lưng của hai người, sau đó cũng bỏ thanh quẻ có ghi chữ "đại cát" kia vào trong ống tre một lần nữa.

...