Đường Thuần ngây người, đột ngột quay đầu, quả thật có mấy chiếc xe đang theo sát ngay phía sau xe cô ngồi. Khung cảnh trông cũng khá chấn động, lốp xe cuốn lấy bụi bay từng cơn, kéo theo nhịp tim cô cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn.

“Thật sự là con mẹ nó, sao lại nhanh thế chứ?!” Triệu Mỹ Tuệ đã hoàn toàn cuống lên rồi, bây giờ biểu cảm trên mặt bà ta đã không còn một chút đoan trang nào của phu nhân công ty Lục Kiến nữa cả, trên mặt chỉ còn lại sự dữ tợn.

“Nhanh lên, lái nhanh nữa lên cho tôi!”

Bây giờ Triệu Mỹ Tuệ và Lỗ Thành Chí rõ ràng đã là kẻ cùng đường mạt lộ nhưng bọn họ vẫn chạy, vẫn trốn, cũng không biết họ đang tìm kiếm đường sống nào xa vời đến vậy.

Giơ chân đạp kịch chân ga, bây giờ đầu óc Lỗ Thành Chí đã bắt đầu hỗn độn mơ hồ cả rồi, ngay giây phút mấy chiếc ô tô kia xuất hiện, với ông ta chẳng khác nào như Diêm Vương xuất hiện bám riết, đòi mạng ông ta không tha vậy.

Ý thức khát sống khiến ông ta chỉ còn biết chạy, không ngừng chạy về phía trước.

Trên con đường lớn đến vùng ngoại ô không một bóng người, tốc độ xe liên tục tăng vọt khiến Đường Thuần ngồi ở ghế sau cũng không nhịn được phải hít một hơi sâu.

Tốc độ của chiếc xe này nếu như đi trong khu phố xá sầm uất thì sẽ mất mạng trong chưa tới một phút, thế này đang coi đường ở đây như cao tốc để lái à?

Nhưng dù như thế, mấy chiếc xe phía sau vẫn ổn định theo sát bọn họ, hơn nữa khoảng cách giữa đôi bên còn ngày càng thu hẹp lại.

Lông mày Đường Thuần nhíu chặt, cô mím môi, một lúc lâu sau mới không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Các người không muốn sống nữa à?”

Hành động của Triệu Mỹ Tuệ và Lỗ Thành Chí rõ ràng đang quá điên rồi, hoàn toàn không lo lắng tới với tốc độ của chiếc xe mà cô và bọn họ đang đi này, nếu xảy ra vấn đề gì, tỉ lệ sống sót chưa tới ba phần. 

“Con nhóc thối! Chúng tao mà chết thì mày cũng phải chôn cùng!” Triệu Mỹ Tuệ hung tợn nhìn đoàn xe phía sau, trong giọng nói cất lên tràn đầy sự điên cuồng, cố chấp.

Đường Thuần âm thầm mắng một câu ngu xuẩn trong lòng. Cô mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa sống đủ nữa mà, ai mẹ nó muốn đi chết cùng hai người tuổi đã qua năm mươi như bọn họ?

Đúng lúc này, chiếc xe trước đó vẫn còn lái phía sau bọn họ không biết đã đi lên song song với với Lỗ Thành Chí từ khi nào.

Lỗ Thành Chí thấy vậy, hất tay lái, chiếc xe cũng thuận thế áp về phía đối phương, dường như muốn dùng cách này để bức chiếc xe đang đi song song này lùi lại.

Nhưng không biết người lái xe phía đối phương là ai, dù Lỗ Chí Thành vẫn không ngừng tạt về phía chiếc xe, đối phương vẫn không hề có ý muốn nhượng bộ một chút nào.

“Keng” một tiếng, là tiếng gương chiếu hậu bị quẹt phải, trên thân chiếc xe màu đen kia xuất hiện vết trầy do va quệt, hai chiếc xe cùng va vào nhau, Đường Thuần ngồi ở ghế sau xe cũng cảm nhận được sự rung lắc dữ dội.

Nhịp tim cô càng đập càng nhanh hơn, Đường Thuần kinh ngạc nhìn chiếc xe ngoài cửa sổ. Cửa kính đang khép chặt của chiếc xe kia được dán tấm dán chống nhìn trộm khiến người ta không thể soi ra được khung cảnh trong xe. Nhưng không hiểu vì sao, Đường Thuần lại lờ mờ có giác quan thứ sáu mách bảo một cách khó hiểu, khiến cô luôn cảm thấy như anh đang ngồi ở đó, ngồi ở nơi chỉ cách mình có mấy chục centimet.

“Mẹ nhà nó nữa, mày đi chết đi!”

Lỗ Thành Chí điên dại hét lớn, Đường Thuần nghe vậy, nhịp tim vô thức hẫng đi một nhịp, hô lớn lên như phản xạ có điều kiện: “Dừng tay!”

Tay lái lại đánh qua một lần nữa, tiếng va chạm vang lên nhưng rõ ràng chất lượng của chiếc xe này tốt hơn xe của Lỗ Thành Chí rất nhiều nên lúc này, chiếc xe mạnh mẽ lướt qua sát sườn xe Lỗ Thành Chí, sau khi vượt lên một quãng đường thật xa thì đột ngột chuyển mình, trực tiếp nằm chắn ngang giữa đường lớn.

Lỗ Thành Chí sợ đến mức chỉ biết trơ mắt ra nhìn, lúc này Triệu Mỹ Tuệ cũng không kìm được nỗi sợ nữa, bà ta hô lên: “Dừng xe! Dừng xe! Mau dừng xe cho tôi!”

Người chung quy vẫn là sinh vật tham sống sợ chết, cho dù chỉ mười mấy phút trước thôi, theo cảm xúc lúc đó thì dù nói tới cỡ nào bọn họ cũng không sợ nhưng khi cái chết thật sự đến gần, bọn họ vẫn sẽ chùn bước.

Tiếng thắng xe chói tai dội lên tận mây xanh, ba người trong xe không nhịn được nhắm chặt mắt lại.

Thời gian tựa như đứng hình trong chốc lát, chờ tới khi tất cả mọi thứ đều quay lại sự im lặng vốn có thì màn kịch này cuối cùng cũng được hạ màn. 

Khoảng cách giữa hai chiếc xe cũng chỉ còn ngót nghét nửa mét, nếu như tốc độ phanh xe chậm lại chỉ nửa giây thôi thì sợ là hôm nay thực sự sẽ có mấy mạng người nằm xuống tại đây rồi.

Lúc này, mấy chiếc xe còn lại cũng theo sát tới, bao vây hoàn toàn chiếc xe của Lỗ Thành Chí.

Nơi xa, dường như có tiếng còi xe cảnh sát đang không ngừng vọng lại, hướng về phía bọn họ, càng ngày càng gần.

“Cậu chủ, bắt được rồi.” Trên ghế lái, vệ sĩ da đen mặc đồng phục cất giọng, vết sẹo ở hàm dưới nổi bật cực kỳ, vừa nhìn đã biết là người từng vào sinh ra tử.

Phó Hạo Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau khẽ híp mắt, xuyên qua lớp lớp cửa sổ xe trông thấy Đường Thuần cũng ngồi ở ghế sau, tới tận lúc này, trái tim bất an căng thẳng suốt dọc đường cuối cùng được thả lỏng.

Bàn tay vân vê chiếc nhẫn ban chỉ dần ngừng lại, Phó Hạo Nguyệt nhàn nhạt “ừm” một tiếng, cất giọng với ngữ khí lạnh nhạt: “Đón cô ấy về.”

Dứt lời, vệ sĩ ngồi ở ghế lái lập tức hành động, nhanh chóng xuống xe, bước tới cửa sau đứng vững, mở cửa xe cho Phó Hạo Nguyệt.

Người đàn ông từ tốn bước xuống xe, xung quanh là cát bụi màu vàng vẫn cuộn lên như có như không. Nhưng khi anh đứng ở đó lại không nhiễm chút bụi đất nào, bộ đồ đời Đường sáng màu dùng tơ vàng điểm tô xuất hiện dưới ánh mặt trời đủ khiến lòng người run sợ.

Hai mắt nhắm chặt của Đường Thuần từ từ mở ra, vừa nhìn đã thấy Phó Hạo Nguyệt đang đứng bên cạnh xe.

Sơn xe đã bị va quệt tới xước xát nhưng tổng thể chiếc xe vẫn như cũ không có thay đổi gì mà anh đứng ở đó, đang chậm rãi đi về phía cô, bước chân vừa vững vàng vừa bình tĩnh.

Bên tai như có tiếng tim đập ngày càng rõ ràng, từng nhịp từng nhịp, hòa cùng với tiếng thở, vang dội vô cùng.

Gần như trong vô thức, Đường Thuần vươn tay muốn mở cửa xe, suốt dọc đường tới đây cô luôn an phận bây giờ lại ý muốn phản kháng trong lòng lại giục giã.

Cửa xe bị khóa rồi, cô chỉ có thể điên cuồng đập cửa sổ xe.

Cô muốn ra ngoài, cô chịu đựng đủ rồi!

Tiếng đập cửa lôi tâm chí của Triệu Mỹ Tuệ trở lại, bà ta trực tiếp nhào lên người Đường Thuần, trong miệng còn điên điên khùng khùng lẩm bẩm: “Đừng hòng chạy! Mày muốn trốn à, nằm mơ đi!”

Dù sao Triệu Mỹ Tuệ cũng không còn trẻ nữa, thân thể mập mạp đè nặng trên người Đường Thuần, Đường Thuần ra sức giãy dụa, lúc này không cũng buồn lo tới vết thương trên người nữa, biến tất cả sự sợ hãi, kinh hoảng suốt dọc đường tới đây hóa thành ngôn ngữ, tuôn ra điên cuồng…

“Bà già chết tiệt! Đầu óc của bà có vấn đề hay gì?”

“Bà có thể giảm béo tí được không, mẹ nó chứ nặng sắp ngang heo rồi đấy bà già!”



“Á à, con ranh con này, mày dám đánh tao?”

Khung cảnh lại một lần nữa trở nên hỗn loạn, ngay khi Triệu Mỹ Tuệ muốn đánh trả thì cửa sổ xe bị người ta mạnh bạo đập thủng từ bên ngoài, bàn tay Triệu Mỹ Tuệ vừa giơ lên bị giữ chặt giữa không trung, không thể chống cự lại chút nào.

“A!! Thả tao ra!”

Lúc này, tới lượt bọn họ ra sức vùng vẫy.

Lỗ Thành Chí ngồi trên ghế lái chẳng biết đã bị bắt từ bao giờ, khóa xe được mở ra, không cần đợi vệ sĩ tới mở cửa, Đường Thuần đã tự mình xuống xe, ngay lập tức chạy về phía Phó Hạo Nguyệt.

Bên tai là tiếng gió gào thét, hòa cùng với nhịp tim đập của cô khiến đầu cô trống rỗng.

Tâm trạng cũng trở nên mông lung, cô không biết mình đang nghĩ gì, cô chỉ biết mình muốn chạy tới trước mặt anh, chạy về phía anh, giống như anh mấy phút trước, ngồi trong chiếc xe kia, vượt qua tất cả trở ngại, điên cuồng đuổi kịp cô.

Bước chân Phó Hạo Nguyệt dừng lại, anh bình tĩnh đứng im tại chỗ nhìn cô gái đang chạy về phía mình.

Lồng ngực anh bừng lửa nóng, kể từ khi anh có ý thức, anh chưa từng có cảm giác này, tựa như gốc cây đóng băng bị một mồi lửa hòa tan tất cả băng giá, rồi lại đốt lên thân lên cành, nhưng dù toàn thân có bị lửa đốt chỉ còn lại nắm tro tàn, anh cũng không sợ hãi.

Tất cả mọi thứ xung quanh như hóa thành hư vô, chỉ còn lại bóng dáng cô đang tiến về phía anh không ngừng không nghỉ, càng ngày càng rõ nét.

Máu như sôi lên, đầu ngón tay anh run run, Phó Hạo Nguyệt thầm nghĩ, sợ là mình đổ thật rồi.

Đổ cô nhóc này. 

Đường Thuần chạy tới trước mặt Phó Hạo Nguyệt, tới vị trí cách anh còn một bước chân thì dừng lại, đôi mắt mèo nhìn anh chăm chú, cô thở dốc, nhả từng chữ: “Ông chủ, ngài tới rồi.”

Mái tóc bởi vì đi đường bôn ba mà hơi rối lên, Đường Thuần nhìn Phó Hạo Nguyệt trước mặt, nhìn anh chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay hướng về phía mặt mình nhưng lại thoáng khựng lại ngay giây phút sắp chạm vào mặt cô, sau đó thuận theo mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, gạt chúng ra sau tai.

Lông mi Đường Thuần rung rung, nhịp tim vẫn dồn dập từng nhịp, lần đầu cô cảm nhận được sự nóng hổi nơi đầu ngón tay của ông chủ. 

“Bọn họ có làm cô bị thương không?” Người đàn ông cất giọng, giọng nói hơi trầm thấp. Có lẽ vì anh căng thẳng trong thời gian dài nên lúc này giọng nói mới mang theo chút khàn khàn như vậy.

Đường Thuần nghe câu hỏi của anh, sự tủi thân lập tức trào lên, giơ bàn tay của mình lên trước mắt Phó Hạo Nguyệt, mếu máo: “Thế này có tính không?” 

Dứt lời, Đường Thuần lại bày khuỷu tay cùng đầu gối bị thương của mình ra cho Phó Hạo Nguyệt nhìn: “Còn cả đây nữa.”

Phó Hạo Nguyệt lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa là sự lạnh lẽo đang không ngừng đọng lại.

“Tính.”

Cho dù vết thương ứa máu đầm đìa kia đã được bôi thuốc nhưng trong mắt Phó Hạo Nguyệt vẫn chói mắt vô cùng khiến anh hận không thể khiến hai kẻ cầm đầu biến mất khỏi thế giới này.

“Đừng sợ, ông chủ báo thù cho cô.”

Lúc này, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như vậy nhưng cũng chắc chắn vô cùng.

Có một số người, rõ ràng là ác ma đến từ địa ngục nhưng lại mang theo hơi ấm chỉ dành cho một người.

Đã đến nước này rồi, sợ rằng dù có là ông trời làm Đường Thuần bị thương thì anh cũng sẽ hóa thành ma quỷ dưới vực sâu, đáp trả lại tất cả những tổn thương cô gái phải chịu từng chút từng chút một.