Bóng người cao lớn bước vào, đám người bên ngoài cũng nép sang một bên nhường đường.

Lâm Diệp nhìn người đàn ông hai mắt sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng mím lại rất nghiêm khắc.

Trên người là âu phục đắt tiền, còn choàng thêm một chiếc áo dạ dài qua gối.

Vest đen, giày đen, sự thâm thúy ăn sâu vào trong máu.

Hắn...!Nhìn thế nào cũng khiến người ta nảy sinh áp lực, vô hình Lâm Diệp nắm chặt tay Lục Hàn Thuyên.

Diên Cẩm Nhu bước đến bên cạnh, cúi đầu cung kính gọi một tiếng: "Chủ nhân!"
Lục Hàn Thuyên không tỏ thái độ với người đàn ông, chờ khi hắn bước đến cùng với hai người tạo thành một khoảng cách vừa đủ.

"Lâu ngày không gặp! Đội trưởng Lục!" Người đàn ông đưa tay, vươn đến chỗ anh muốn bắt tay.

Lời chào hỏi này, một chút cũng không cho Lục Hàn Thuyên mặt mũi.

Lâm Diệp ngẩng ra.

Cả đám người Diên Cẩm Nhu cũng không dám tin, người mà họ đang nói chuyện lại là cảnh sát.

Lục Hàn Thuyên thế mà lại cười, đưa tay đón lấy bàn tay người bạn lâu ngày mới gặp.

"Lâu ngày không gặp! Đại tá Quân!"
"Còn tưởng là ai muốn làm khó tôi, không ngờ lại là cậu!" Quân Kỳ cười nói.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Tìm chỗ nói chuyện đi!"
"Anh cả!"
Dục Minh lúc này mới lên đến, thấy đám người bao vây Lục Hàn Thuyên ở bên trong thì hối hả gọi giật.

Một bước xông vào trong, cả Tư Du, Thẩm Hoàng cùng Ngô Chí cũng tiến vào bảo vệ.

Cả đám người làm thành một hình dạng vây bắt trông rất buồn cười, Dục Minh hỏi Lục Hàn Thuyên có sao không, anh lắc đầu.

Tư Du sờ Lâm Diệp xem có chỗ nào bị thương không, Lâm Diệp cũng lắc đầu.

Cho đến khi Dục Minh thấy Quân Kỳ, cả người ngay chốc lát hóa đá.

"Quân...!Quân Kỳ?"
"Cậu gọi tôi là gì hả?" Quân Kỳ cười, liếc Dục Minh một cái.


Dục Minh chớp chớp mắt: "Anh ở đây làm gì?"
"Giúp mọi người tra án!"
"Hả?"
"Cái gì?"
Mấy tiếng kêu bất ngờ vang vọng khắp căn phòng.

Lục Hàn Thuyên cười, Quân Kỳ cũng cười.

Lâm Diệp là không có biểu hiện, từ đầu đến cuối chỉ biết cô đang được Lục Hàn Thuyên ôm vào.

Sao mọi chuyện lại thành thế này?
Tiếp theo đó...!
Quân Kỳ bảo Diên Cẩm Nhu chuẩn bị một phòng trà, mời mọi người đổi sang nơi khác nói chuyện.

Lúc hắn liếc sang Lâm Diệp nụ cười trên môi rất rạng rỡ, Lâm Diệp thấy nụ cười đó chế nhạo nhiều hơn là dịu dàng.

Phòng trà ở tầng trên cùng của tòa nhà lớn, có ánh sáng trắng, không còn màu sắc tối âm u đáng sợ ở dưới.

Trà cũng là loại thượng hạng, Lâm Diệp được Diên Cẩm Nhu rót cho một cốc.

Lại quay sang rót cho mấy người bạn đi cùng một cốc.

"Chủ nhân, tôi đi trước!" Diên Cẩm Nhu nói xong, lập tức rời khỏi.

Quân Kỳ cũng không giữ người lại, để cô gái kia đi.

Uống xong ngụm trà, hắn mới nhìn Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp: "Nhóm các cậu đang điều tra vụ án liên hoàn của Đông Xã có đúng không?"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Cậu có tin tức gì không?"
"Tôi nhận lệnh một tháng trước, chuyển đến đây cũng chỉ nghe loáng thoáng.

Theo điều tra, chắc là có những thứ mọi người sẽ cần!"
Quân Kỳ đặt tách trà trên tay xuống bàn, chống tay đẩy người đứng lên.

Dáng dấp cao lớn mang theo quyền lực, nhìn liền biết đối phương là người có địa vị, có gia thế.

Họ Quân trong xã hội không nhiều, Lâm Diệp nhớ Quân Lăng - ông chủ ngành dầu khí thế giới cũng họ Quân.

Người đàn ông họ Quân này, chắc không phải cũng là người của dòng dõi Quân Gia.

Trên ngón tay giữa của hắn có đeo một chiếc nhẫn hình thú, một con rắn với hai mắt đỏ.


Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên, anh lúc này mới nhìn đến cô: "Chưa nói với em, cậu ấy là bạn đại học của anh! Quân đội và cảnh đội là cùng nhau học một sân thể thao."
Lâm Diệp gật đầu.

Lục Hàn Thuyên vuốt tóc cô gái nhỏ, thấy cô không có biểu hiện thoải mái, anh chỉ cho rằng Lâm Diệp bất ngờ.

Thấy cô lại cúi mặt uống trà, đồng thời Quân Kỳ đi đến mang cho họ một tập tài liệu tổng hợp rất dày.

"Đây là mọi thứ tôi có! Cậu mang về nghiên cứu, cần gì thì gọi cho tôi!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu cảm ơn, không tiện ở lại lâu vì cũng quá giờ cơm tối.

Quân Kỳ định mời cơm nhưng Lục Hàn Thuyên thấy sắc mặt Lâm Diệp không khỏe đành từ chối, hẹn hôm nào có thời gian thì cùng nhau ăn.

Người bạn cũng không kì kèo thêm còn cho người tiễn nhóm người, Lâm Diệp lúc ra về có xoay đầu nhìn lại.

Quân Kỳ đang đưa tay vẫy chào họ, khi cô quay đi, cửa phòng cũng vừa vặn đóng lại.

Người đàn ông duy nhất trong căn phòng ấy nở nụ cười mỉa mai, thốt ra một câu thật nhẹ: "Càng ngày càng thú vị!"
Sau đó hắn tựa lưng vào ghế, toàn thân thả lỏng như chẳng có vướng bận nào.

Ưu nhã, thanh lịch, điềm đạo và thâm thúy, chính là những tốt chất cao quý nhất của một người đàn ông.

***
Cơm tối chọn một quán ven đường, ăn xong ai cũng trở về chỗ của mình.

Lâm Diệp buổi tối ăn nhiều hơn, giống như quán vỉa hè khiến cô dễ chịu hơn ăn nhà hàng sang trọng.

Tư Du và Dục Minh về phòng của mình, Lâm Diệp cùng Lục Hàn Thuyên cũng về phòng của hai người.

Cả buổi Lâm Diệp nói rất ít, từ khi thấy anh nói cười với Quân Kỳ cũng là lúc cô trở nên khác thường.

Lục Hàn Thuyên đóng cửa phía sau lưng, cạch một cái đã đem hai người khóa lại trong không gian riêng.

Không khí trong căn phòng ấm áp điều hòa, da thịt Lâm Diệp mát lạnh khó cưỡng, Lục Hàn Thuyên bước mấy bước đi đến, vòng tay ôm lấy Lâm Diệp từ phía sau: "Sao vậy? Em cả buổi cứ lầm lì không nói, anh sẽ rất lo lắng!"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không có gì! Em chỉ đang nghĩ, sao lại trùng hợp thế thôi!"
Cả người nhỏ nhắn tựa vào anh, vòng tay lớn ôm cô đến bên cửa sổ, trong hơi ấm nam tính pha loãng mùi mộc hương của anh, cô hít sâu một hơi tham lam sự dịu dàng anh trao
"Em nói Quân Kỳ sao? Cậu ta vừa đến một tháng, so với thi thể của những nạn nhân kia, thời gian quá ngắn!"
"Anh ta là gì của Quân tiên sinh?" Lâm Diệp không khỏi nghi ngờ.

Lục Hàn Thuyên cũng không giấu, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quân Kỳ là con nuôi của Quân tiên sinh! Từ nhỏ, Quân Kỳ đã rất thông minh, cũng rất biết cầu tiến."
"Hai người rất thân thiết!"

"Phải! Bọn anh từng học chung mẫu giáo, tiểu học, cấp hai.

Sau đó thì không gặp nhau nữa, cậu ấy về Mỹ, đến đại học thì tình cờ gặp lại ở sân thể thao."
"Tính ra, các anh rất có duyên!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu.

Hai người đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra sắc trời đầy sao bên ngoài khung thủy tinh sạch sẽ.

Ở trên, màu đen bao trùm thành phố.

Ở dưới, đèn neon đủ màu khoe sắc.

Tịch mịch âm u nhưng lại huyền diệu đến lạ thường.

"Đi tắm thôi!" Lục Hàn Thuyên nhỏ giọng bên tai Lâm Diệp.

Hơi nóng của anh phả nhẹ lên vành tai, rơi rác ra sau gáy nhỏ.

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông như muốn đoạt mạng Lâm Diệp, lời nói câu dẫn mang theo sắc ý.

Đây là lời mời gọi? Hay là yêu cầu?
Lâm Diệp xoay đầu nhìn anh, Lục Hàn Thuyên xoay lưng cô áp lên kính cửa sổ, anh chống tay lên kính cửa dáng người cao lớn hiện hữu cúi đầu hôn xuống cánh môi nhỏ, trong một giây cô liền nhắm mắt để anh tham lam rút lấy hơi thở ngọt ngào.

Người con gái không phản kháng, người đàn ông biết mình có cơ hội.

Anh như châm thêm dầu vào lửa, quấn quýt lấy môi cô một chút cũng không rời.

Cánh tay nhỏ của Lâm Diệp vô cùng phối hợp, vòng qua ôm cổ anh, mảnh khảnh dịu dàng càng khiến người đàn ông chịu không nổi tình cảm nảy nở ngày càng lớn.

"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên gọi tên cô, di chuyển đôi môi đặt môi xuống cần cổ nhỏ.

Cô gái nhạy cảm ngửa đầu lên để anh vùi vào, tường kính lạnh lẽo bao bọc sống lưng, ướp nửa thân sau trong khí lạnh, nửa người trước bị áp đảo bởi cái nóng không giảm đi của Lục Hàn Thuyên.

Cách lớp vải mỏng của áo sơ mi, cơ thịt cuồn cuộn của anh căng lên, nóng bừng, săn chắc, suýt chút làm bỏng Lâm Diệp.

Lý trí cô mơ hồ, sương mù bắt đầu kéo đến giăng kín đại não.

Lâm Diệp cảm nhận được dây thần kinh nhạy cảm nhảy tung, điên cuồng giật mạnh.

Máu nóng trong người chảy ngược, đốt sống lưng lạnh lẽo.

Không ngăn được Lâm Diệp rùng mình một cái, miệng nhỏ mở to kêu một tiếng.

"Ưm..."
Lâm Diệp nhạy cảm kêu khẽ, thanh âm bất ngờ chạy vọt từ cổ họng khó mà ngăn trở.

Lục Hàn Thuyên hôn dần xuống, xương quai xanh, bả vai trần, môi anh chuyển dần xuống ngực cô, những nơi bờ môi bạc lướt qua đều để lại trên da thịt Lâm Diệp những đóa mẫu đơn rực rỡ tươi tắn.


Hai bàn tay khẩn trương cởi cúc áo cô ra, Lâm Diệp thở nặng từng hơi, lòng ngực phập phồng lên xuống đánh vòng một cọ lên ngực Lục Hàn Thuyên.

Ánh mắt xinh đẹp sớm đã mơ màng khó phân định, mị nhãn như tơ thâu tóm tất cả những ai nhìn vào đôi mắt mỹ lệ ấy.

Khi Lục Hàn Thuyên cởi bỏ áo ngoài của cô, điều hoà lạnh thổi qua một cơn gió, Lâm Diệp chợt run lên.

Lục Hàn Thuyên đứng thẳng người, anh nắm lấy cằm nhỏ kéo lên, phủ môi xuống nuốt trọn môi nhỏ mềm thơm của Lâm Diệp.

Không gian ấm áp bị hai người nung lên thành cái nóng của tình yêu, không khí cũng pha chút ánh hồng nhàn nhạt bao phủ lấy hai thân thể.

"Hàn Thuyên!"
Lâm Diệp gọi tên anh.

Lục Hàn Thuyên hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn đầy cưng chiều: "Anh đây!"
Hai má Lâm Diệp đỏ hồng tinh nghịch, dáng vẻ này trông còn quyến rũ mê hoặc hơn lúc cô làm nũng lẳng lơ.

Cô thanh thuần tựa như một thứ gì đó khó có thể vấy bẩn, làn da trắng như trứng gà bóc, ở dưới ánh đèn qua những cái hôn của anh mà loang lổ bóng loáng, ánh lên bóng dáng đèn trần trên đầu vai.

Lâm Diệp vươn tay cởi cúc áo sơ mi của anh, dịu dàng hôn lên khuôn ngực cơ bắp, màu đồng cổ thật đẹp phản chiếu lên sức mạnh thời gian đã nương tạo lên anh.

Cô yêu người đàn ông sương gió dặm trường này, anh như một cây cổ thụ, gian rộng tán lá lớn của năm tháng trưởng thành bảo vệ cô.

Giây phút cởi áo sơ mi của anh, thân hình người đàn ông nam tính hiện ra.

Bả vai rộng, eo nhỏ, từ cổ đi xuống là một hình tam giác ngược đúng mức.

Trái tim cô đập thịch một tiếng, nó biểu tình muốn nhảy ra khỏi ngực cô, chẳng may lại bị nghẹn lại ở họng.

Lâm Diệp nuốt nước bọt, xấu hổ ngẩng lên nhìn anh.

Lục Hàn Thuyên cười như ánh mặt trời ban sáng, anh nắm lấy cổ tay cô gái, thấp giọng trêu chọc: "Sao hả? Mèo ăn mất lưỡi em rồi?"
Lâm Diệp chớp chớp mắt: "Bị anh ăn thì có!"
"Vậy sao?" Lục Hàn Thuyên xấu xa trêu đùa tấm lưng nhỏ, Lâm Diệp dán vào anh vì ngón tay đầy ý xấu đang vẽ vời trên lưng cô, một đường lại cào cào như muốn cào nát trái tim mềm nhũn của cô.

Lâm Diệp đẩy nhẹ Lục Hàn Thuyên, anh ôm cô gái nhỏ đi đến bên giường, không hề nương tình mà đẩy ngã cô xuống.

"Đi tắm đi!" Lâm Diệp kêu lên khi Lục Hàn Thuyên đè cả người cao lớn phủ lên cô.

Hai cánh tay anh nắm hai bên vai cô, một chân đặt giữa hai chân Lâm Diệp, gương mặt che mất ánh sáng trong tầm mắt cô.

Khí thế này, nhiệt độ này...!Xem chừng...!
Lâm Diệp vòng tay ôm cổ anh, da thịt đàn ông làm nổi bật thịt non mềm của cô gái nhỏ.

Hương thơm cơ thể cô rất dịu, vươn chút ngọt của kẹo đường, thật sự khiến anh muốn cắn một ngụm, nó đang hòa trong hô hấp của anh, nhiệt tình như sóng biển.

Vòng một theo đó nhấp nhô lên xuống, eo bụng phẳng lì chạy thẳng một đường, Lâm Diệp có một đường số 11 trên bụng nhỏ rất tinh tế, đa phần phụ nữ có được đường số 11 là do tập thể thao nhiều, nhưng cô nhóc bướng bỉnh lười biếng của anh có được chắc là do kén ăn giữ dáng..