"Chú Lý! Cháu là Lâm Diệp!"
"Đại úy! Cháu là Hàn Thuyên!"
Ngoài cửa, giọng hai người vang lên.

Lý Thuần Nguyên gật đầu: "Vào đi! Nhanh vào đi!"
Ông đã áp lực lắm rồi, hai đứa mau vào để giải quyết rắc rối của mình đi.

Lâm Diệp đi trước, Lục Hàn Thuyên bước theo sau.

Hai người vừa bước vào nhưng tay nắm lấy tay, không ai buông ra.

Lục Hàn Thuyên cố tình nắm chặt tay Lâm Diệp không để cô có cơ hội trốn tránh, bố mẹ Lục nhìn con trai công khai xác định chủ quyền, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Đứng đối diện Lý Thuần Nguyên, Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên trở thành tiêu điểm cho mọi ánh mắt ở trong phòng.

"Hai đứa?" Chú Lý...!Không nói cũng biết ông kinh ngạc bao nhiêu.

Lâm Diệp gật đầu chào một lượt: "Mẹ! Hai bác Lục! Chú Lý!"
Lục Hàn Thuyên cũng cúi đầu chào một tiếng: "Bố mẹ! Bác Lâm! Đại úy!"
Không ai nói với ai lời nào nữa, mọi người rơi vào trạng thái trầm mặc.

Bố mẹ Lục là cán bộ cao cấp đã về hưu, trong nhà chỉ có mỗi Lục Hàn Thuyên, bố mẹ dồn hết niềm tin vào anh, cũng hi vọng anh có bạn gái.


Hỏi qua ý kiến của Lục Hàn Thuyên thì anh luôn từ chối xem mắt, có xem mắt cũng bày ra vô số cớ khiến người ta sợ rồi bỏ về, không giả dạng lưu manh sẽ giả dạng lưu manh trong chức vị cảnh sát.

Đột nhiên công khai Lâm Diệp thế này, bố mẹ Lục cũng chẳng biết nên nói gì.

Mẹ Lâm cũng không muốn nói, bà biết hai đứa trẻ quen nhau đã lâu, hôm nay bà đến hỏi tội không phải đến xem mắt.

Lý Thuần Nguyên ra hiệu cho Lâm Hạo, Lâm Hạo nháy mắt với ông.

Trong phòng này, chỉ còn mỗi hai người là biết nên làm gì, nhưng lại không có quyền hạn.

Lâm Hạo nói: "Anh chị! Hai người ngồi đi!"
"Ngồi đi!" Lý Thuần Nguyên đệm vào.

Hai chú cháu hợp tác rất ăn ý.

Cùng nhau ngồi xuống ghế đơn mềm, Lục Hàn Thuyên kéo tay Lâm Diệp đặt lên đùi mình, động tác dịu dàng vuốt ve như đang khẳng định người phụ nữ của mình trước mặt bố mẹ, đổi lại Lâm Diệp khẩn trương đến độ cố nuốt ngụm nước bọt.

Mẹ Lục lúc này mới lên tiếng: "Hàn Thuyên, con không định giải thích gì sao?"
Lâm Diệp nhìn người phụ nữ trung niên, khoác trên người chiếc váy màu nâu nhạt, bên ngoài là áo lông màu trắng sạch sẽ, dưới chân đi một đôi guốc đế vuông.

Gương mặt hiền từ lại dịu dàng, tuy có chút nghiêm túc nhưng qua đó vẫn thấy rõ được bà có cốt cách hoàng gia.

Lục Hàn Thuyên lúc này mới cất giọng giới thiệu: "Bố, mẹ! Đây là bạn gái con, Lâm Diệp!"
Lâm Diệp đột nhiên biến thành con thỏ, đến cào cũng không cào được, cứng ngắt gật đầu như cái máy: "Hai bác Lục, xin chào!"
"Hai đứa qua lại bao lâu rồi?" Bố Lục hỏi, khom người đưa tay định lấy tách trà thì mẹ Lục đánh vào tay ông, bà nghiêm mặt.

"Con dâu không lo, ông ngồi đây còn uống trà được à?" Mẹ Lục nhỏ giọng răng đe.

Người đàn ông hai thứ tóc kia, ấy vậy mà lại khiến người ta sinh ra cảm giác thành thạo của quân nhân, toát lên sự nghiêm trang được tôi luyện bằng nhiều năm với sống gió và những lần nguy hiểm gần kề.

Trong phòng làm việc của Lục Hàn Thuyên đột nhiên im lặng đến độ có thể nghe được tiếng điều hòa đang bật, càng làm cho người ta nghe rõ hai từ con dâu kia được thốt ra.

Lời nói của mẹ Lục không cần suy nghĩ lại thêm giây nào, cứ như gọi nhiều thành quen, thuận miệng nên lúc gọi cũng dịu dàng hơn bình thường.

Mẹ Lục không lúng túng, bà khẳng định Lâm Diệp là thật.

Bố Lục rụt tay lại, hất mặt về hướng Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên: "Gì chứ? Dù sao cũng là bạn gái nó, hai đứa nó không tách nhau được thì đến phiên tôi lo à?"
"Ông...!Cái ông già này!" Mẹ Lục bực bội.

Lâm Diệp thở nhẹ một hơi, Lục Hàn Thuyên thấy cô thả lỏng thì muốn cười.


Cô thật sự bị bố mẹ anh làm cho khẩn trương, được mẹ anh chấp nhận không cảm thấy nhẹ nhõm thì đó không phải Lâm Diệp.

Con dâu ra mắt, công khai quan hệ hẹn hò thì nơi gặp nhau phải là nhà hàng cấp quốc gia, nếu không cũng phải đến một nơi lãng mạn hợp lý.

Ai đời, mọi người đều kéo nhau vào sở cảnh sát thành phố, địa điểm ra mắt của Lâm Diệp đúng là khác thường nhất trong thiên tình sử thời đại.

"Chị Lâm! Không biết Hàn Thuyên nhà chúng tôi có gây phiền phức gì cho Lâm Diệp nhà chị không! Thật ra, chị cũng biết tính chất công việc của cảnh sát.

Thằng nhóc này không mấy biết lo lắng, cả chỗ ở cũng chỉ tạm bợ trong một cái phòng ký túc xá nhỏ hơn cái lỗ mũi! Tôi thật lo là Tiểu Diệp sẽ cảm thấy bị hất hủi!" Vẫn là mẹ Lục ăn nói khéo léo.

Mẹ Lâm cười hì hì: "Không đâu chị! Hàn Thuyên, phải nói là một người đàn ông quá tốt.

Chị xem đó, nhờ có Hàn Thuyên mà Tiểu Diệp nhà chúng tôi mới tốt lên một chút.

Con bé này, bình thường toàn đi gây chuyện thôi! Chị xem, sáng nay nó còn cứu một cô gái chuẩn bị nhảy lầu."
"Nhảy lầu?" Hai ông bà Lục đồng thanh kêu lên.

Mẹ Lâm gật đầu: "Hai đứa nó! Giống như treo tôi lên vừa đánh vừa xoa.

Tôi ở nhà xem tivi, thật sự chỉ muốn đánh cho hai đứa nó chừa cái tật ra!"
Mẹ Lục đứng bật dậy, đi đến chỗ Lâm Diệp: "Tiểu Diệp! Con không sao chứ? Có bị thương không?"
Bố Lục cũng nháo nhào lo lắng cùng vợ: "Con không sao có phải không? Hay là đi bệnh viện khám quá một chút!"
Mẹ Lục nhìn mẹ Lâm: "Chị Lâm! Tiểu Diệp không thể xảy ra chuyện được! Không được, không được! Phải đi bệnh viện!"
Thật ra...!Người bị thương là Lục Hàn Thuyên, người bị treo giữa không trung là anh, người kéo Hạ Ngọc lên cũng là anh.

Cuối cùng?
Bố mẹ của Lục Hàn Thuyên đẩy Lục Hàn Thuyên qua ghế bên kia, hai ông bà bao vây lấy Lâm Diệp cứ như Lâm Diệp là con ruột của hai nhà, còn Lục Hàn Thuyên là một tên ắt ơ nào đó tham gia vào gia đình hạnh phúc của họ.

Lâm Hạo nhìn Lục Hàn Thuyên cười trong bất lực mà cảm tạ trời đất, chị gái cậu hình như vừa tìm được đúng người.


Giống như thời gian Lâm Diệp độc thân, cố gắng vươn lên cho tất cả mọi chuyện chính là để đổi lấy một người bạn trai tốt như Lục Hàn Thuyên.

Anh nhìn bố mẹ mình quan tâm cô mà trong lòng vui sướng, họ càng quan tâm Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên cười càng vui.

"Bác gái không cần đâu! Cháu không bị thương!" Lâm Diệp bị dồn ép.

Mẹ Lục răng đe: "Cái gì mà không cần! Con nói xem, hai đứa cũng qua lại rồi.

Chị Lâm..."
Mẹ Lâm nghe gọi mình thì nhìn đến mẹ Lục: "Sao thế chị?"
"Chị để Tiểu Diệp gọi chúng tôi là bố mẹ có được không? Chị xem đó, chúng tôi không có con gái, Tiểu Diệp lại đang quen Hàn Thuyên.

Thật là, vẹn cả đôi đường!"
Mẹ Lâm ấy vậy mà gật đầu: "Được chứ! Không phải quá tốt sao!"
"Mẹ! Bác Lục! Con..."
"Tiểu Diệp, gọi bố nào!"
"Gọi cả mẹ nữa!"
Bố mẹ Lục Hàn Thuyên trái một bên, phải một bên, khiến Lâm Diệp lúng túng hết đường nói.

Lâm Hạo lần đầu thấy chị gái trong bộ dạng này, vô cùng hả hê.

Cậu bật cười ha hả, lập tức bị Lục Hàn Thuyên lườm một cái, ngậm miệng lại..