Lục Hàn Thuyên được một người bảo hộ ở lại đưa tay kéo lên, Dục Minh cũng nhào đến phụ kéo đội trưởng.

Hai cánh tay Lục Hàn Thuyên sớm đã đau, lúc được kéo lên cũng may còn kịp mà không đứt.

Lâm Diệp vội vàng lao đến, khi Lục Hàn Thuyên ngồi bệt dưới đất tựa vào tường ban công, anh dồn dập thở những hơi nặng nhọc, cô không nói không rằng nhào đến ôm lấy anh mà cả người run lên vì nức nở.

Cảnh tượng cứu người được quay lại, cả cảnh Lâm Diệp khóc rồi ôm lấy Lục Hàn Thuyên cũng được đưa lên tin tức.

Mọi người ở dưới sân bệnh viện vỗ tay reo hò, mẹ Lâm cũng mừng mà khóc trong lòng Lâm Hạo.

Tư Du và Dục Minh nhìn nhau, lại nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt mình, không thể phá hoại bầu không khí lãng mạn nên lựa chọn quay đi.

Lục Hàn Thuyên vừa thở được một hơi còn chưa biết chuyện gì tới thì một khối to lớn chưa xác định được hình dạng nhào vào ngực mình, khi cô gái nhỏ truyền cho anh cảm giác mềm mại ấm áp cùng mùi hương quen thuộc.

Anh ôm lấy cô, một bên cánh tay buông xõa xuống sàn, một bên tay anh giữ lấy Lâm Diệp đang run lên vì nức nở.

Lâm Diệp khóc không lớn, nhưng lại khóc rất nhiều, tiếng thút thít ấy vậy mà làm ướt ngực áo trái của anh.

Lòng ngực Lâm Diệp nghẹn lại trong cơn đau thắt, cô không thể hình dung được việc Lục Hàn Thuyên chẳng may rơi xuống.


Ngực cô giống như có ai bóp nghẹn lại, như vắt hết máu của cô đi.

Cảm nhận trái tim anh đập nhanh, trái tim cô cũng đang kêu gào trong nỗi bất an, Lâm Diệp giận dữ đấm ngực anh.

"Lục Hàn Thuyên! Anh khốn kiếp! Anh có biết em sợ thế nào không..." Lâm Diệp muốn giải tỏa những cảm xúc mà mình hiện tại đang tích trữ nhưng lời đến miệng thì không nói được nữa, cô sợ...!sợ mình đánh mất anh.

Lục Hàn Thuyên vuốt tóc cô, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Lâm Diệp, như trấn an cũng như đang an ủi cô gái nhỏ của mình.

"Diệp Diệp! Không sao rồi em!"
Lâm Diệp bực bội trong ngực anh: "Đương nhiên phải không sao rồi! Anh mà có mệnh hệ gì, anh định bỏ em lại sao! Lục Hàn Thuyên, anh đã từng hứa với em những gì, anh quên hết rồi đúng không."
Càng nói thân thể Lâm Diệp càng run lên,
"Diệp Diệp! Đây là tính chất công việc! Lời hứa với em, tôi chưa từng quên chữ nào!" Lục Hàn Thuyên vuốt tóc cô, cưng chiều hôn lên.

Lâm Diệp ôm anh cứng ngắc, nước mắt cứ thế mà rơi như mưa thấm hết vào áo sơ mi của Lục Hàn Thuyên, trên người anh mùi mồ hôi và nước mắt cô hòa lại, Lâm Diệp cũng không để ý chỉ quan tâm chính mình cần phải giải tỏa hết cảm xúc mà đau đớn, bất lực hiện tại.

Hình tượng là gì giờ phút này Lâm Diệp cũng không cần, người xem trọng thể diện như cô cũng không cần nói đến mặt mũi.

Bị người ta đưa hình ảnh mình khóc lóc ỉ oi lên mạng xã hội, lên cả tin tức quốc gia, cô không nói thêm lời nào nữa, Lục Hàn Thuyên lại càng không dám nói gì.

Tiếng khóc của cô như xé tan lòng ngực Lục Hàn Thuyên, khi bị treo trong không trung anh cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi hay lo lắng, nhưng khi cô ôm anh và khóc, anh có bất an, có lo sợ, có run rẩy, có khuất phục, mọi cảm xúc mà tưởng chừng như anh không bao giờ có lại vì cô mà xuất hiện.

Hai người ôm nhau rất lâu, phóng viên muốn quay thêm cảnh tượng cô gái vừa cứu người xong, không ngăn được mà ôm anh trai khóc mướt, bị Dục Minh và Tư Du ngăn lại.

Phóng viên các đài cũng đến, muốn phỏng vấn hai người nhưng đều bị đội người phòng hình sự cản lại.

Lục Hàn Thuyên nghe tiếng khóc của Lâm Diệp mà cả người nóng ran lên, bứt rứt đến cả người cũng khó chịu.

Nếu còn để Lâm Diệp khóc nữa, Lục Hàn Thuyên sẽ hận chết mình.

Anh đưa tay kéo Lâm Diệp ngồi lên người mình, mạnh bạo cưỡng đoạt đang giam giữ trong ngực ra, năng cao gương mặt cô lên rồi anh lại lập tức cúi đầu xuống chiếm giữ.

Lâm Diệp chưa kịp phản ứng lại thì bị người đàn ông nuốt trọn tiếng khóc vào bụng, anh cắn lên môi cô giống như trừng phạt, lần này anh không hôn dịu dàng như trước mà như một tên nhóc càng quấy, trực tiếp đưa lưỡi đi vào bên trong khoang miệng nhỏ, tham lam chiếm đoạt hương vị thơm ngọt riêng tư.

Nụ hôn dây dứt đem Lâm Diệp nhấn xuống, cô không hiểu tại sao Lục Hàn Thuyên lại thô bạo với môi mình, nhưng khi hai người chạm vào nhau cô thấy mình rạo rực mong cầu anh không kém.


Môi mỏng bị chà sát, bị mút mát đến đau rát, hơi thở Lâm Diệp ngày một nặng hơn, cả đại não rơi vào vô định, cô chỉ biết người đang chiếm giữ lấy cô là Lục Hàn Thuyên, người đang cho cô tình yêu nóng bỏng này là anh.

Cô không thể lựa chọn, cũng không muốn lựa chọn, cô tham lam đáp trả anh, hai chiếc lưỡi ẩm ướt quấn quýt nhau không rời.

Lâm Diệp sớm đã quen với cách hôn của Lục Hàn Thuyên, anh nắm bắt cô rất nhanh, lúc nào cần dịu dàng anh sẽ thật dịu dàng, khi Lâm Diệp hít thở anh sẽ để cho cô một khoảng trống nho nhỏ, từ từ mút nhẹ môi cô chứ không kiên quyết đánh úp, khi Lâm Diệp hít thở xong, anh sẽ tham lam rút lấy dưỡng khí trong ngực cô.

Cô giống như trở thành món ăn ngon miệng bày ra trước mắt Lục Hàn Thuyên, còn anh là vị khách hàng thân thiết nhất, cẩn thận tận hưởng cô.

Khi anh buông cánh môi cô ra, bờ môi mỏng sưng lên, căng bóng đỏ ửng, nhìn vào anh còn tưởng hai quả anh đào chín mọng đính lên môi cô, trông vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.

Hai má cô gái nhỏ bị hơi thở của anh đốt đến đỏ bừng, Lâm Diệp ngoan như một con mèo, há miệng thở dốc còn cả người thì tựa vào ngực anh, Lục Hàn Thuyên ôm cô gái nhỏ đầy hài lòng.

"Diệp Diệp! Về nhà thôi em!"
Lâm Diệp gật nhẹ đầu.

Lục Hàn Thuyên cười trầm thấp, anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ: "Em gái có cần anh trai bế không?"
Lâm Diệp nghe anh gọi mình là em gái cô liền ngẩng lên, Lục Hàn Thuyên cười tít mắt nhìn cô.

Xấu hổ đến độ đỏ mặt, Lâm Diệp quay đi: "Em không cần! Em sẽ tự mình đi!"
Lục Hàn Thuyên cười trộm khi Lâm Diệp đứng lên khỏi người anh, cơ thở phảng phất hương thơm dịu nhẹ.

Thấy cô không nói gì mà quay đi để trốn tránh sự e thẹn, anh chống tay đứng lên, bước chân đuổi theo bước chân của Lâm Diệp đi ra cửa.

"Diệp Diệp! Em giận đấy à?" Lục Hàn Thuyên ôm vai cô, kéo kéo mấy cái vào trong ngực.


Lâm Diệp đẩy anh ra: "Không thèm giận anh!"
"Vậy sao? Vậy thì em nói xem sao gương mặt nhỏ này lại có ý như đang trách anh mà không nói vậy!"
"Lục Hàn Thuyên! Anh… A..."
Lâm Diệp chưa nói xong, Lục Hàn Thuyên đã đẩy cô vào tường, ép cô vào thân thể cường tráng đầy lực, cách lớp áo sơ mi cô cảm nhận được cơ bụng săn chắc của anh.

Ngón tay Lâm Diệp vẽ đường thẳng theo đường cơ bụng của Lục Hàn Thuyên, anh hít sâu một hơi nặng rồi nhanh chóng thở ra một tiếng thở dài vào cổ Lâm Diệp.

"Em đùa đấy hả? Diệp Diệp! Em đúng là to gan mà!"
Lâm Diệp nhếch khóe môi, cô ngẩng lên khiêu khích anh: "Anh trai họ Lục! Anh không được xấu tính!"
"Anh xấu tính? Anh thật sự rất muốn xấu tính...!với em!"
Lục Hàn Thuyên nói chuyện không tử tế, trong câu nói đều có ý cợt nhả Lâm Diệp, cô không giận còn cười mị hoặc trước mặt anh.

Anh trai họ Lục và em gái họ Lâm hình như thích chơi trò kích thích, mà điều kích thích nhất chính là khiêu khích sự nhẫn nại của đối phương.

Kết quả thì không cần phải nói, Lục Hàn Thuyên có tính kiên nhẫn rất cao nhưng đứng trước Lâm Diệp anh mất đi tư chất của một cảnh sát nhân dân là kiên cường, trung thực.

Bạn đội trưởng nào đó nhịn không được rất muốn đè cô ra hôn, bạn giáo sư nào đó lại nhanh chóng đưa tay chặn môi anh lại.

Cô nhón người, kéo Lục Hàn Thuyên hạ thấp xuống, đưa môi mỏng đến vành tai anh thì thầm nho nhỏ: "Anh trai Lục nên học cách kiềm chế thì hơn!".