Lục Hàn Thuyên rất ít khi nhắc đến gia đình với Lâm Diệp, nay từ miệng một người lạ gọi ra tên bố anh, Lâm Diệp có chút bất ngờ.

Căn phòng từ đó cũng vơi đi phần nào không khí căng thẳng, một trong hai người cảnh sát xin phép được đi gọi điện thoại, Tiêu Giản cũng đứng dậy đi ra hướng cửa.

Ở một góc hành lang, anh cảnh sát gọi một cuộc về Sở, hai ba hồi chuông liền kết nối được với người muốn liên hệ.

Bên kia, người đàn ông bực bội vì bị làm phiền, mặt mày bặm trợn mắng: "Có chuyện gì?"
Anh cảnh sát cười hì hì lấy lòng: "Đội trưởng, anh mau đến bệnh viện thành phố đi!"
"Thế nào? Tôi là đội trưởng an ninh, bảo tôi đến bệnh viện để hô hấp nhân tạo cho cậu à?" Than Chí Bằng hầm hố.

Bên này, anh cảnh sát gãi đầu: "Đội trưởng...!Không phải..."
"Không phải là không phải cái gì? Lão tử đây còn chưa chết, đến bệnh viện làm gì?"
"Thì...!Thì có người là đội trưởng đội cảnh sát thành phố B, tên...!tên cái gì mà Lục...!cái gì mà Thuyên ấy! Em không nhớ! Chỉ biết, anh ta bảo gọi anh tới..."
Than Chí Bằng nghe cấp dưới nói năng không rõ ràng cũng khó hiểu, nhưng cái người họ Lục cái gì Thuyên kia...!
Hình như...!
"Lục Hàn Thuyên?" Than Chí Bằng kêu lên.

Anh cảnh gật đầu kiên quyết đúng rồi.

Bên này, vẻ mặt Than Chí Bằng chẳng khác nào đạp phải phân chó.

Vội vã gật đầu trong ba giây: "Được rồi! Tôi đến ngay! Các cậu, nhớ không được nói bừa đấy!"
"Bọn em thì nói bừa được gì chứ!"
"Cúp máy đây." Than Chí Bằng bực bội quát lên, rồi tắt điện thoại.


Hớt hải lấy mũ cảnh sát, lật đật chạy ra cửa lại chạy vào lấy chìa khóa.

Chẳng biết Lục Hàn Thuyên và anh ta có quan hệ gì, nhưng biểu cảm vội vội vàng vàng này, xem chừng sẽ có kịch hay để xem.

***
Phòng họp lớn không còn trống rãi như trước, ghế ngồi đặt kín cả phòng, đội ngũ bác sĩ tài giỏi nhất của bệnh viện thành phố H đều được triệu tập về căn phòng sáng bừng ánh đèn này.

Thêm cả Tiêu Giản làm thành một đội hình khó mà tưởng tượng nổi.

Cũng phải thôi, khi một đứa trẻ chỉ vừa bập bõm liền bị đâm mười hai cái kim trong người, đây chẳng khác nào là tình huống khẩn cấp.

Không khí có chút ngột ngạt vì quá đông người, trong đó còn có phụ huynh của bé trai mười tháng tuổi - Cảnh Trí.

Người đàn ông mặc quần áo công nhân, dường như đã được giặt sạch nhưng lại không che giấu được vết bẩn còn dính lại.

Quan sát mái tóc hai màu trắng đen xen kẽ nhau, gương mặt khô đen sần sùi vì nắng gió, tầm tuổi của anh ta cũng không lớn hơn Lục Hàn Thuyên bao nhiêu, có khi còn nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng lại già hơn anh rất nhiều.

Thế nhưng, đổi lại anh ta có một đôi mắt hiền từ và gương mặt phúc hậu.

Đoán chừng là người đàn ông tận tụy, hết lòng hết dạ với vợ con, là công nhân mỏ khai thác nên không tránh khỏi, thời gian anh cho gia đình không nhiều.

Người phụ nữ ngoài ba mươi, sự già nua của nhịp sống kéo cô ấy trở thành dáng vẻ bị thời gian bào mòn, từ sức khỏe cho đến sức vóc.

Nếp nhăn hiện rõ, đôi mắt sâu vô hồn, cuộc sống này dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống con người.


Thời gian để cho họ ngẩng đầu, hít thở không khí và nhìn nhận lại chính mình cũng không có.

Ngày qua ngày, chỉ biết vùi đầu vào nổi lo cơm áo gạo tiền.

Cảnh tượng người chồng ôm vai vợ, đau buồn mong được cứu giúp đều khiến người ta muốn khóc, cho đến khi nhìn hình ảnh X-quang được chiếu lên màn hình tivi lớn của căn phòng.

Nhìn vào kết quả chụp X-quang, bố mẹ Cảnh Trí suy sụp hoàn toàn.

Nhìn ảnh chụp có thể thấy, 12 cây kim phân phối ở mông, khoang bụng, xương chậu và những bộ phận khác.

Tình hình trước mắt đã không đơn giản, không chỉ đang đe dọa sức khỏe mà còn đe dọa đến sống chết của con trai, bố Cảnh Trí đã báo cảnh sát.

Và việc hai người cảnh sát kia cũng có mặt đã được lý giải, mà trước đó Lục Hàn Thuyên yêu cầu họ gọi đội trưởng Than Chí Bằng đến.

Đến bây giờ vẫn chưa thấy anh ta xuất hiện.

Lâm Diệp đã thật sự rơi nước mắt, sóng mũi cô cay xè khó chịu, đến mức phải dùng lực để có thể đè nén cảm xúc xuống mà cầm chặt bàn tay Lục Hàn Thuyên, lồng ngực bị đè nặng bởi mộ tảng đá lớn vô hình.

Người ngoài như cô còn cảm thấy đau đớn thay cho cậu bé, huống hồ bố mẹ Cảnh Trí chắc đã phải chịu đả kích rất lớn.

Lệ Thu - mẹ của Cảnh Trí cho biết: "Trí Trí rất ngoan lại là một đứa trẻ hoạt bát, vui vẻ và dễ chịu, ai bồng bế cũng chịu và luôn tươi cười với tất cả mọi người.

Thằng bé chỉ cần được gọi tên là y như rằng không quan tâm người quen hay người lạ, cứ cười trước, rất thân thiện."

Vừa nói cô Lệ vừa cầu xin mọi người hãy cứu giúp con cô, tuy nhà cô ấy không giàu nhưng vì con, bảo cô ấy làm gì cô ấy cũng cam tâm.

Cảnh Huy - bố Cảnh Trí, người đàn ông phải đi làm xa để vợ con ở nhà, chỉ biết siết chặt tay, cắn răng ân hận.

Mỗi tháng chỉ về nhà được ba hôm liền phải mang đồ đi, có tháng công việc bắt buộc anh phải chiếm dụng ngày nghỉ mà không thể về thăm con.

Cảnh Trí mười tháng tuổi nhưng dường như người làm bố không quan tâm con trai được nhiều như mong muốn, bây giờ con lại bị như vậy anh có phần tự trách.

Gia đình là môi trường đầu đời của trẻ nhỏ, như Lâm Diệp từng nói: "Bố mẹ là chất xúc tác cơ bản cho nhận thức trẻ thơ.

Vậy nên, khoảng thời gian đầu của quá trình trưởng thành, từ tâm lý nhận thức cho đến cách đối nhân xử thế đều phụ thuộc vào bố mẹ!"
Nhưng không phải gia đình nào cũng có đủ bố và mẹ, ví dụ như gia đình Lâm Diệp.

Cô và Lâm Hạo dường như là một điển hình.

Khi có đủ bố và mẹ, việc chăm sóc con cái sẽ được chia đều, gánh nặng cũng giảm đi không ít.

Gia đình chỉ có mỗi bố hoặc mẹ, sự vất vả sẽ dồn hết trên lưng một người.

Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến trầm cảm sau sinh ở hầu hết các chị em phụ nữ, nổi lo về nhiều vấn đề đè nặng tâm lý, trong một vài trường hợp còn liên quan đến cả tính mạng con người.

Lâm Diệp hít sâu một hơi để trấn an bản thân, Lục Hàn Thuyên đưa tay lau vệt nước mắt lăn trên đôi gò má nhỏ nhắn trắng toát của cô.

Cảm nhận nơi đầu ngón tay anh truyền sang sự ấm áp, thâm tâm cô gái nhỏ như được an ủi.

Lâm Diệp lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Từ khi nào chị nhân ra sự bất thường của Cảnh Trí?"
Lệ Thu lau nước mắt, thành thật đáp lời: "Ba tháng trước Trí Trí bắt đầu khóc bất thường, thằng bé không thể ngủ cả ngày lẫn đêm.

Trí Trí cứ hay quấy khóc làm tôi còn cho rằng thằng bé ăn không đủ no nên thay vào đó hay cho con ăn nhiều bữa.


Sau đó thằng bé vẫn khóc, lúc này tôi mới lật đật cởi quần áo của con ra kiểm tra.

Kết quả là nhìn thấy mấy chấm đỏ, trong đầu cứ nghĩ đó là vết muỗi đốt nên cũng không quan tâm..."
Giọng người phụ nữ kể lại quá trình nhưng chứa đầy đau đớn, thanh âm uất nghẹn cứ luôn sụt sùi.

Lại nói: "...!Một tháng sau đó, tôi phát hiện trên người thằng bé có 5 cái kim được đâm vào người con và đã nhanh chóng rút ra.

Tôi không nghĩ có điều gì bất thường đối với con, dù sao cũng là con trai lại trong độ tuổi đang lớn nên phá phách, nghịch ngợm là lẽ đương nhiên, chuyện bị kim đâm trúng ở đâu đó cũng là điều bình thường."
Lâm Diệp thật sự không biết nên nói gì với người mẹ này, cô ấy quả thật thương con nhưng có vẻ như vẫn chưa để tâm lắm tới Cảnh Trí.

"Sau đó thì sao?" Tiêu Giản hỏi.

Lệ Thu chuyển ánh mắt, nhìn Tiêu Giản, trả lời: "Một tháng gần đây thấy tình hình Trí Trí quấy khóc cứ kéo dài, phải nói là tình hình còn tệ hơn trước, chúng tôi đã đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả...!chính là mười hai cái kim đó!"
"Tại sao bây giờ mới đưa cậu bé đến bệnh viện?" Lâm Diệp nhíu mày.

Lệ Thu tự trách: "Tất cả là lỗi của tôi! Nếu tôi đưa thằng bé đến bệnh viện sớm hơn thì đã không có chuyện gì..."
Lời còn chưa nói xong, Lệ Thu ôm vai chồng khóc lớn từng tiếng.

Nếu như ở thành phố chắc chắn đã nhanh chóng đưa con đi khám, tình trạng nguy hiểm thế này có khi bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật từ sớm cho cậu bé.

Vậy mà, hôm nay họ mới nhận được bệnh nhân bé bỏng đáng thương này.

Cảnh Huy nói, gia đình anh ở huyện nhỏ của tỉnh, điều kiện không tốt nên vừa bắt chuyên bay trong đêm lên thành phố để phẫu thuật cho con.

Huyện nhỏ Cao Đông thuộc tỉnh H không có điều kiện và trang thiết bị như thành phố, cả bác sĩ có tiếng ở đó cũng không dám đảm nhận ca bệnh này..