***
Buổi tối ở Sở cảnh sát.

Sau khi Lâm Diệp quay lại lấy túi xách, giận dữ hầm hầm bỏ đi Lục Hàn Thuyên cũng từ lúc đó mà ở lì trong phòng xem tài liệu vụ án, không có mệnh lệnh, cũng không có dặn dò gì thêm.

Tiểu Hắc bò người sang thanh chắn giữa hai chiếc bàn làm việc, gõ gõ máy tính của Dục Minh: "Anh Minh! Anh nói anh cả làm sao vậy? Anh ấy không đói, nhưng cả đội đều đói!"
Dục Minh lắc đầu, kéo ngăn tủ lấy ra một gói bim bim quăng cho Tiểu Hắc: "Đói thì ăn tạm đi!"
Tiểu Hắc nhận lấy gói bim bim, ngồi trở lại ghế, xé túi bánh rồi đưa sang cho Tiểu Bạch: "Ăn đi! Cảnh này chính là vì nước quên thân, vì dân phục vụ trong truyền thuyết đấy!"
Khúc Hổ vươn vai, tựa vào ghế xoay qua lại xem như vận động: "Xem hết camera cũng không thấy ai khả nghi, đúng thật là trêu ngươi mà!"
Tư Du thở dài: "Bụng em cũng biểu tình cả lên!"
Dục Minh lại quăng cho Tư Du một gói bim bim: "Ăn lót dạ đi!"
"Tiểu Hắc! Phía cậu thế nào?" Dục Minh hỏi.

Tiểu Hắc lắc đầu: "Không có manh mối gì cả!"
Tiểu Bạch vừa nhai miếng bánh trong miệng vừa ngao ngán buông xuôi: "Tình hình này có vẻ không khả quan!"
Tư Du nói: "Chị Tiểu Diệp đã loại bỏ Mã Thương Tranh trong phạm vi nghi phạm! Bây giờ, chỉ còn mỗi Khương Hạo và mấy người đàn ông từng qua lại với cô ấy.

Bạn chung phòng của Phòng Ti Ti, hình như vẫn còn hai cô gái khác."
Rầm một tiếng, cửa phòng làm việc của Lục Hàn Thuyên đột nhiên bật mở thật mạnh.

Giống như anh dùng toàn bộ lực, một lần muốn phá hỏng nó.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy anh đã mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Trong lòng hồ hỡi nghĩ rằng sắp được nghỉ ngơi thì Lục Hàn Thuyên nói: "Đi thôi, phải bắt cho được Khương Hạo!"
Lục Hàn Thuyên rời khỏi văn phòng, Dục Minh tức tốc đi theo, Tư Du cũng không kịp ăn nữa, đoán tâm tình đội trưởng không tốt nên chạy vội đuổi theo.

Rất nhanh văn phòng chỉ còn lại một không gian im lặng.

***
Lúc Lâm Diệp đang ngủ thì điện thoại bên tủ đầu giường reo lên, cô vươn tay tìm kiếm một lúc, khi chạm được điện thoại không cần nhìn số gọi đến là ai đã trực tiếp ấn nghe rồi áp vào tai.

"Chị! Đang ở đâu vậy?" Người đàn ông bên kia điện thoại đã không còn biết trời đất gì nữa, nhận ra đây là số của Lâm Diệp chắc đã dùng hết sức bình sinh mình có.

Lâm Diệp nhíu mày: "Em uống rượu đấy à?"
Lâm Hạo cười cười: "Công việc bắt buộc thôi! Chị...!Lái xe đến đón em đi!"

"Tự mà bắt xe về đi!" Lâm Điệp bực bội.

Lâm Hạo mè nheo: "Không! Em muốn chị đến đón em! Không là em không về đâu!"
Đứa em này! Lâm Diệp nghiến răng nghiến lợi, vẫn nhịn xuống cơn tức giận trong người.

Thôi được! Đón thì đón, dù sao giờ này cũng muộn nếu để Lâm Hạo ra về thế này cũng không tốt.

Lâm Diệp thở dài: "Uống rượu ở đâu?"
Lâm Hạo nói bằng giọng say xỉn, tình trạng này có lẽ bị lãnh đạo ép uống không ít.

Lâm Diệp chỉ kịp thay một bộ quần áo đơn giản, khoác áo khoác mỏng, cầm lấy túi xách ra ngoài.

Tiểu Bạch thấy Lâm Diệp mở cửa phòng, liền hỏi bật: "Chủ nhân! Giờ này rồi mà chị vẫn ra ngoài sao?"
Lâm Diệp gật đầu: "Rất nhanh sẽ về đến!"
Nói xong, Lâm Diệp xỏ giày rời khỏi nhà.

Quán bar Lâm Hạo đón tiếp lãnh đạo nằm trong trung tâm thành phố, là nơi được quân đội bảo kê nên tình trạng ô uế ở đó diễn ra phức tạp hơn bình thường.

Được cái, quán bar hay đón lãnh đạo cao cấp, mấy ông chủ lớn cũng thường xuyên kéo nhau đến đây để chiêu đãi.

Lâm Hạo lại là người nhiệt tình, chỉ cần là rượu bia, ai uống thì cậu uống, trước nay chưa từ chối ly nào.

Tính cách này, Lâm Diệp cũng phải nể phục.

Đồng hồ điểm mười một giờ, Lâm Diệp lái xe gần đến.

Quán bar quy mô lớn, lại nằm ở trung tâm thành phố, bên ngoài tao nhã sang trọng, bên trong chẳng ai biết được nó trụy lạc thế nào.

Khi Lâm Diệp đỗ xe vào trong bãi đỗ, cô mở cửa đi xuống.

Ở phía xa có đôi mắt vô tình bắt gặp bóng dáng Lâm Diệp, nhìn thấy cô đi vào trong, anh liền xuống xe.

"Ở đây chờ tôi!" Lục Hàn Thuyên nói xong, liền nhanh chóng đuổi theo.

Trong xe còn mỗi Tư Du ngồi quan sát, Dục Minh Và Khúc Hổ đã đi vào trong từ trước, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra cửa sau.


Nếu không có mệnh lệnh của Lục Hàn Thuyên thì không được hành động.

Không vào thì không biết quán bar này thiết kế theo phong cách dát vàng lên tường, nhìn đèn trần, sân khấu, rồi đến thiết kế lối vào cũng thấy được cả một bầu trời tinh tế hiện đại, nơi này đúng là tốn kém không ít tiền.

Lâm Diệp vừa vào trong đã bị âm nhạc bên trong đánh đến đau đầu, một màu sắc đỏ, xanh chen nhau quay cuồng trên trần nhà, soi ánh sáng hoa mỹ nặng nề xuống.

Đám đông tụ tập thành nhóm, ngồi năm ba tuần rượu, trên sân khấu chính cách đó không xa, một cô vũ nữ đang múa thoát y.

Lâm Diệp nhìn mà mắt cũng muốn rớt ra, cô gái kia chỉ còn mỗi quần lót là chưa cởi, áo lót cởi xong vứt bừa xuống dưới, ai nhặt thì nhặt, có người nhặt được xong còn la hét điên cuồng vì vui mừng, tay dẻo trắng nõn bám lên cột đánh mấy vòng quyến rũ.

Đi qua đám người kia vào trong, Lâm Diệp lên tầng, lại qua hai căn phòng VIP, nhìn số phòng mà Lâm Hạo báo cho mình trước đó.

Lâm Diệp gõ cửa bên trong không ai trả lời nên cô lại tự ý mở cửa đi vào.

Sự xuất hiện của cô khiến đám người bên trong im lặng, Lâm Diệp đưa mắt nhìn họ, nhìn mãi cũng không thấy Lâm Hạo đâu, chỉ thấy đám cậu ấm ôm mấy cô ấm chơi trò kích thích.

Có người nói: "Khương thiếu! Anh đổi món rồi à? Gu thời trang này, cũng mặn mòi thật đó!"
Nói xong thì cả đám tặng cho nhau một tràng cười, Lâm Diệp lúng túng, nhưng cái tên Khương thiếu kia khiến cô tò mò.

Để ý mới thấy, trong đám người, anh ta là đẹp trai nhất, ánh đèn mờ u ám không phá hủy nhan sắc đó còn khiến người đàn ông trông bộ áo vest càng thêm lịch lãm, phong độ, có chút âm trầm.

Lâm Diệp cúi đầu tỏ ý: "Xin lỗi! Tôi đi nhầm phòng!"
Mở cửa rời đi, Lâm Diệp rút điện thoại gọi cho Lâm Hạo, ba hồi chuông mà không một ai nghe máy.

Lâm Diệp thầm mắng trong lòng, cái tên Lâm Hạo khốn kiếp, để chị tìm được thì xem như cái thân xác của em sẽ bầm dập cho xem.

Nhịn xuống cơn tức giận, Lâm Diệp lại gọi thêm một cuộc.

Lần này Lâm Diệp đã rất kiên nhẫn, đến khi Lâm Hạo nghe máy cô không nhịn nữa liền một mạch mắng vào điện thoại: "Thằng tiểu quỷ nhà em! Rốt cuộc là em ở phòng nào?"
Lâm Hạo: "247!"
Lâm Diệp trừng mắt, giận đến nổi hai mắt cũng nổ đom đóm: "Chị đang ở phòng 247.

Lâm Hạo! Chị nói cho em biết, em nhìn kỹ số phòng ngay cho chị!"
Lâm Hạo nghe vậy nhận ra chị gái đang rất giận, trong một hai giây tới có khi sẽ mang cậu lên thớt chặt thành nhiều khúc, Lâm Hạo lật đật đi ra ngoài, nhìn xem số phòng.


Lâm Diệp nhìn sang trái, thấy Lâm Hạo vừa nghe điện thoại vừa đang nhìn chằm chằm bảng số đặt trước cửa.

Cô tắt điện thoại, đi đến chỗ Lâm Hạo.

Lâm Hạo mơ màng mò lên cửa.

"Số bao nhiêu?" Lâm Diệp ở bên cạnh, chống nạnh hai tay lên eo, hỏi gằn bằng giọng nói đầy nội lực.

Lâm Hạo cười hì hì: "241!"
Đỉnh đầu Lâm Diệp bốc khói, cô xách tai Lâm Hạo: "Thằng nhóc này, chị không dạy em thì em nghĩ chị không dám đúng không? Số 7 và số 1, em uống đến hồ đồ rồi đúng không?"
Lâm Hạo bị véo tai đau, nhưng vẫn cười cười xem như nhận lỗi: "Chị! Chị đừng thế! Em vào xin lãnh đạo, xin lãnh đạo ngay!"
Bỏ cho Lâm Hạo quay trở lại phòng, Lâm Diệp nhìn đến hướng cầu thang có bóng dáng quen thuộc.

Lục Hàn Thuyên đi lên, đến trước mặt Lâm Diệp anh lại tự nhiên như không: "Sao cô ở đây?"
"Anh Lục! Tôi muốn hỏi là bây giờ anh lấy tư cách gì truy hỏi tôi? Cảnh sát? Hay là...!Một người bình thường?"
Lâm Diệp cố ý nhấn mạnh hai từ truy hỏi.

Ánh mắt cô khiêu khích đến chán ghét hiện rõ ra mặt, dù cô biết anh chỉ vì tiện miệng, nhưng chỉ cần là chạm được vào thâm tâm đang hạ thấp chính mình kia.

Một câu nói có tính sát thương, cô sẽ không ngại nói ra.

Lục Hàn Thuyên không nói gì, Lâm Diệp giận dỗi: "Tôi làm gì phi pháp sao? Vào quán bar không uống rượu thì làm gì được!"
Nghiêm túc mà nói, Lâm Diệp sai, nhưng giờ phút này cô chắc chắn không nhìn ra cái sai của mình.

Lục Hàn Thuyên nói hai từ xin lỗi, rất chân thành.

Đưa mắt nhìn anh, quần áo hôm nay vẫn chưa thay, bây giờ cũng mười một giờ tối, đến đây không phải chỉ muốn xin lỗi cô, càng không phải vì cô mà đến.

Lại nghe anh nói: "Là do tôi buổi chiều nặng lời! Tôi biết, tôi nói chuyện khiến cô tổn thương, nhưng chỉ vì tôi lo lắng cho cô! Lâm Diệp, tôi là đội trưởng, tôi có trách nhiệm với an nguy của mỗi người trong đội!"
Lâm Diệp gật đầu, cô ngẩng lên nhìn Lục Hàn Thuyên, đôi mắt chứa đầy thất vọng: "Phải! Đội trưởng Lục! Như anh nói, anh là người ở trên người khác, nhưng xin lỗi trong đó không có tôi.

Tôi phải nghe theo anh cũng không đồng nghĩa anh nói đuổi việc là đuổi việc.

Anh lấy tư cách gì? Anh cho rằng, anh là đội trưởng của họ thì trở thành đội trưởng của tôi sao? Lâm Diệp tôi nếu xét thân phận, tôi là cố vấn, là chuyên gia mà Đại úy các anh mời về! Anh không nghe tôi, còn muốn tôi nghe anh?"
"Lâm Diệp!" Lục Hàn Thuyên gọi tên cô, bằng một âm thanh kích động, như thể anh chỉ muốn bây giờ cố gắng xoa dịu tâm trạng cô gái.

Lâm Diệp khiêu khích đối mắt với anh: "Chỉ khi tôi nghỉ việc, nếu không...!không một ai, kể cả đội trưởng Lục đây cũng không được phép đuổi tôi!"
Ngón trỏ Lâm Diệp chỉ thẳng vào ngực Lục Hàn Thuyên, từng chữ nói ra cô liền chỉ vào ngực anh một cái.

Sự khiêu khích này, đối với một người đàn ông bình thường chắc hẳn sớm đã nổi điên.


Nhưng Lục Hàn Thuyên mặc kệ, để Lâm Diệp trút mọi tức giận.

"Lâm Diệp! Cô đừng bốc đồng như vậy?" Lục Hàn Thuyên nắm lại ngón tay cô, đối diện anh là cô gái nhỏ mạnh mẽ, cô giống con nhím chỉ cần thấy nguy hiểm liền xù lông lên, mặc kệ làm tổn thương người khác cũng vô hình đang làm tổn thương chính mình.

Chỉ là, anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô, dù ít dù nhiều Lâm Diệp vẫn sẽ không tha thứ cho anh.

"Tôi bốc đồng? Tôi nói cho anh biết, tôi chính là như vậy! Anh mạnh miệng đuổi việc tôi thì được, tôi nói như vậy lại bảo tôi bốc đồng.

Lục Hàn Thuyên, tôi ghét anh, thật sự chán ghét!"
Nói xong Lâm Diệp bỏ đi, Lục Hàn Thuyên muốn đuổi theo, Lâm Diệp liền quay đầu quát lên: "Đừng có đi theo tôi!"
Lúc Lâm Hạo thu dọn được tàn cuộc đi ra, cậu thấy Lục Hàn Thuyên tựa vào tường hành lang.

Rón rén đi đến bên cạnh, Lâm Hạo còn phải tìm kiếm chị gái mấy giây, sau đó mới dám nói chuyện.

"Anh Lục? Anh có thấy chị tôi không?" Lâm Hạo dò hỏi.

Lục Hàn Thuyên gật đầu, chỉ về hướng cầu thang: "Cô ấy vừa đi khỏi!"
Lâm Hạo ồ một tiếng, thấy Lục Hàn Thuyên dường như vừa có gì đó xảy ra với chị gái mình, nên cũng tiện miệng hỏi thăm: "Anh không sao chứ? Hai người cãi nhau à?"
Dù cả người nồng nặc mùi rượu vậy mà lúc này cậu rất tỉnh táo, không đảm bảo tỉnh hoàn toàn, nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng chị gái hôm nay không tốt, bây giờ Lục Hàn Thuyên thế này...!Lại càng không tốt.

Lục Hàn Thuyên không nói gì.

Lâm Hạo vỗ vai anh: "Đừng lo! Chị tôi giận thế thôi, nhưng chỉ cần anh chịu hạ mình xin lỗi.

Chị ấy sẽ giống như trứng vậy, bóc lớp vỏ ra liền sẽ là thức ăn bổ dưỡng!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu, Lâm Hạo không nói nữa, phải nhanh chóng về nhà.

Nếu không, Lâm Diệp sẽ cho cậu một trận bình địa.

Khi Lâm Hạo xuống dưới đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy Lâm Diệp đã gọi taxi, Lâm Hạo nghi ngờ việc mình có phải là em ruột của Lâm Diệp hay không.

Cậu đi nhanh tới, vừa bám vào Lâm Diệp vừa chỉ tay vào taxi: "Chị có ý gì?"
Lâm Diệp nhìn đồng hồ: "Em về thẳng nhà mẹ đi! Đỡ phải mắc công chị!"
"Lâm Diệp! Em là em trai chị đó, sao chị nỡ lòng..." Lâm Hạo mắt chữ a miệng chữ o khiếu nại.

Trăn trối còn chưa kịp kêu xong, nhìn tới biểu cảm của chị gái mình cậu chỉ biết đứng đờ người ra.

Lâm Diệp gật đầu, cắt ngang lời em trai: "Chị nỡ! Nhanh về đi!"
"Chị! Anh Lục ở trong kia, thật sự rất ân hận!" Lâm Hạo nói khi đang bị Lâm Diệp đẩy vào ghế sau.

Bỏ ngoài tai lời em trai, Lâm Diệp đập nhẹ cửa ra hiệu cho bác tài xế lái xe đi, Lâm Hạo định nói thêm gì đó nhưng chiếc xe đã nhanh chóng lao đi, đem cậu và chị gái ngày một cách xa..