Dưới nắng chiều, Lâm Diệp vừa từ giảng đường bước ra thì nghe thấy một đám người nhốn nháo kêu la.

Linh cảm mách bảo Lâm Diệp có chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.

Cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng mấy nhóm sinh viên lại kéo nhau đi xem án mạng.

"Có người chết thì phải!"
"Nghe bảo chết trong hồ bơi trường!"
"Đáng sợ thế!"
Cứ như vậy, đám đông ngày một nhiều, tụ tập đi xem.

Án mạng?
Lâm Diệp có phải hồ đồ rồi không? Còn chưa hiểu chuyện gì, có người chạy đến ra sức gọi cô.

"Giáo sư Lâm! Ở hồ bơi của trường...!Phát...!Phát hiện một thi thể nữ!" Hai nữ sinh chạy đến, nắm lấy tay Lâm Diệp, vừa thở hì hục vừa nói trong bộ dạng sợ hãi.

"Đưa cô đến đó!" Lâm Diệp chỉ kịp phản ứng, lập tức theo sau hai nữ sinh.

Ba người chạy xồng xộc đến hồ bơi đám đông đã bao vây bên ngoài hiện trường tạo thành một không gian kín không thể chen vào bên trong.

Cả hai cửa ra vào đông nghẹt người, Lâm Diệp chỉ thấy người nào cũng muốn nhìn tận mắt nạn nhân bên trong hồ bơi.

"Tránh đường, tránh đường! Cảnh sát đây, mau tránh ra!"
Lâm Diệp ở bên ngoài đám đông, bị dồn ép lại vô tình nghe thấy giọng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch.

Nhìn thấy Lục Hàn Thuyên đi đầu, đám đông cũng tách ra hai bên cho anh vào, tiếp sau đó là Dục Minh, Khúc Hổ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch rồi mới đến Tư Du.

Lâm Diệp chen vào trong: "Cho cô qua!"
Sinh viên nhận ra Lâm Diệp, liền hớt hải tránh đường.


Cô đi vào, bước đến chỗ Lục Hàn Thuyên.

Sự xuất hiện của Lâm Diệp không khiến Lục Hàn Thuyên bất ngờ, nhìn thấy cô anh cũng không ngại gì liền đưa găng tay khám nghiệm hiện trường, Lâm Diệp bọc tay trong hai miếng cao su trắng khít chật.

Là bao tay y tế.

Cảnh sát phong tỏa hiện trường, hai cửa ra vào đều có người đứng canh, không để ai có thể vào bên trong nhưng sự tò mò là không có điểm dừng, những ánh mắt hướng vào trong nổi lên nhiều nghi vấn.

Mấy vị cấp dưới của Lục Hàn Thuyên tiến hành chụp ảnh hiện trường, sau khi chụp xong một loạt mới để mọi người bắt tay vào việc.

Bên dưới hồ bơi là một thi thể nữ nổi bồng bềnh trên mặt nước, hai cánh tay và hai chân đồng thời dang rộng, tóc rũ rượi xõa tung trong nước, thi thể nằm sấp nên không nhìn được gương mặt.

Bên ngoài là đồng phục phong cách nữ sinh ngọt ngào, với chân váy ngắn xếp li màu đen, áo sơ mi trắng.

Nhìn da thịt trắng tái xanh của thi thể, Lâm Diệp cũng đoán được nạn nhân là một cô bé xinh đẹp, cho đến khi hai vị nam cảnh sát bắt đầu vớt thi thể lên bờ cô lại càng có thể chắc chắn.

Tư Du lấy mẫu nước hồ bơi, Dục Minh xem xét hiện trường, còn những người còn lại hỗ trợ tìm vật chứng.

Thi thể được vớt lên bờ chưa lâu, theo đó nước cũng từ bộ quần áo trên người cô bé chảy dài thành một mảng lớn, ngâm nước quá lâu khiến gương mặt nạn nhân tái xanh đến môi cũng tím tái đi.

Bác sĩ pháp y nhanh chóng khám qua thi thể, Lục Hàn Thuyên đến chỗ ông ấy, bỏ lại Lâm Diệp đứng ở đó đưa mắt nhìn tổng thể hồ bơi.

Nếu chỉ là tai nạn, mỗi năm trường xảy ra một đến hai vụ, nhưng bởi vì năm nào cũng thế nên đã xây dựng hệ thống tự động hóa cứu trợ.

Năm nay, có lẽ đây là vụ đầu tiên.

Lâm Diệp nhìn bục nhảy trên cao, chiều cao này ước chừng tầm mười mét.

Từ trên đó nhảy xuống, có lẽ sẽ tạo một áp lực lớn cho cơ thể.

Một vận động viên bình thường thì không nói, một người có thể lực tốt, biết bơi chắc chắn thời gian nổi lên từ cú nhảy là không lâu, nhưng nếu một người có thể lực kém, nhảy từ trên xuống, e là sẽ có chuyện.


Lâm Diệp đi đến bên Tiểu Bạch, cậu đang lấy lời khai của một nữ sinh.

"Là em báo án có phải không?" Tiểu Bạch vừa hỏi vừa ghi chép.

Cô nữ sinh gật đầu trong sợ hãi.

Tiểu Bạch lại hỏi: "Phùng Ti Ti là bạn em sao? Hai người có thân không?"
Cô bé gật đầu, vừa khóc vừa nói: "Cậu ấy là bạn cùng phòng với em, mối quan hệ rất tốt.

Sau khi lớp học bơi giải tán, em đi thay quần áo, Ti Ti bảo cậu ấy bỏ quên đồ ở hồ bơi nên muốn quay lại lấy.

Mãi lâu cũng không thấy cậu ấy lấy đồ về, nên thay quần áo xong em liền đi trở lại hồ bơi để tìm...!Không ngờ...!Không ngờ Ti Ti lại..."
Cô bé đang nói là Mã Thương Tranh, Lâm Diệp còn nhớ môn tự học về tâm lý ứng dụng, cô bé và Phùng Ti Ti đã đăng ký học chung.

Lâm Diệp bước đến, rút khăn giấy trong túi áo đưa cho Mã Thương Tranh, cô bé nhận lấy vừa lau vừa nói trong nghẹn ngào: "Giáo sư Lâm! Sao lại thế này ạ! Sao Ti Ti lại thành ra như vậy!"
Nếu là tai nạn thì không ai có thể giải thích, nhưng nếu là giết người vì mục đích nào đó khả năng Phùng Ti Ti trước đó đã xích mích với đối phương, tỉ lệ này là rất cao.

"Thương Tranh, em nói cho cô biết, khi em đến hồ bơi có thấy điểm gì đáng ngờ không?"
"Em..." Mã Thương Tranh suy nghĩ, cô bé vừa mới nhìn thấy bạn mình chết nên vô hình tâm lý bị kích thích, chắc chắn sẽ bỏ sót một vài điều, chỉ cần bình tĩnh lại là có thể nhớ ra.

Bên ngoài đám người đang bao vây lấy khuôn viên hồ bơi, Lâm Diệp để ý thấy khuôn mặt quen thuộc đang chăm chăm về phía mình như muốn nói gì đó, khi cô bé nhìn đến hướng thi thể Phùng Ti Ti được trùm lại bằng vải trắng, bên trong đôi mắt ấy có rối rắm, có lo sợ, lại như muốn Lâm Diệp hãy đến bên cạnh.

Nhìn ra được, cô bé có chuyện muốn nói với mình, Lâm Diệp trái phải một vòng, ánh mắt đảo quanh sau đó tự nhiên mỉm cười với cô bé đứng bên ngoài.

Lâm Diệp nhìn Lĩnh Niệm đang bấu hai tay vào nhau, động tác lo lắng hiện rõ như thể trong lòng thầm gọi tên cô giáo.

Lâm Diệp nhạy cảm với thái độ kia, liền gọi: "Lĩnh Niệm!"
Lĩnh Niệm rón rén đi vào, nhìn Tiểu Bạch rồi nhìn sang Lâm Diệp, vẫn là cô bé ngoan ngoãn lịch sự, gật đầu với Tiểu Bạch xong mới chuyển hướng sang Lâm Diệp: "Giáo sư Lâm!"
Lâm Diệp mỉm cười: "Làm phiền em mua cho cô cốc cà phê, có được không?"

Lĩnh Niệm gật đầu: "Vâng ạ! Em sẽ đi ngay!"
Tiểu Bạch không biết Lâm Diệp muốn làm gì, thấy cô dìu Mã Thương Tranh ngồi xuống ghế, lại đi đến chỗ Lục Hàn Thuyên.

Lâm Diệp nói với anh: "Hung thủ vẫn đang ở hiện trường!"
Sau đó Lâm Diệp đi đến chỗ Tiểu Bạch, cô đứng thẳng người nhìn Tiểu Bạch, như có như không tia cảnh giác, môi mỏng thì thầm nho nhỏ đủ để hai người nghe: "Cứ hỏi thẳng vào cái chết của Phùng Ti Ti."
Lục Hàn Thuyên còn chưa kịp hỏi thì Lâm Diệp đã rời khỏi phạm vi của anh, tình cờ cấp dưới đi đến báo rằng hệ thống an ninh của trường trong một tuần qua đã bị hỏng, camera cũng không quay được gì.

Lục Hàn Thuyên đưa mắt nhìn hai cái camera ở trên góc tường, nằm ở hai vị trí đối diện nhau.

Cấp dưới vẫn đang báo cáo: "Anh cả! Camera có người đã động tay vào, góc quay chỉ quay lên trúng một chỗ."
Ngón tay cấp dưới chỉ vào vị trí giữa tường và trần nhà, tạo thành một góc chết.

Lục Hàn Thuyên đứng chờ đã lâu khi bác sĩ pháp y đứng lên đi đến chỗ anh, cấp dưới lại đi đến đưa cho anh báo cáo.

Anh đưa tay nhận lấy mở tập hồ sơ ra xem, bên trong ghi rõ những thứ cần thiết, vừa xem vừa lắng nghe.

Bác sĩ pháp y: "Đội trưởng! Theo khám nghiệm bên ngoài cho thấy, nạn nhân vừa mới chết cách đây nữa tiếng, nguyên nhân là bị ngạt nước.

Đáng tiếc, nếu phát hiện sớm hơn có khi đã kịp thời cứu chữa, nạn nhân cũng đã không mất mạng! Trong phổi có nước nên dẫn đến thi thể trương phình, e là trước khi rơi xuống nước đã dùng qua thuốc kích thích thần kinh.

Bây giờ phải đưa về sở để khám nghiệm lại một lần nữa."
Lục Hàn Thuyên nhìn bảng ghi chú, loại thuốc cho rằng nạn nhân đã uống trước đó là thuốc an thần, liều lượng không quá cao nhưng có thể dẫn đến một số tác dụng phụ.

"Được!", anh đáp gọn.

Bác sĩ pháp y gật đầu rời đi.

Lục Hàn Thuyên đưa tay ngoắc gọi một cậu cấp dưới.

Cậu ta khẩn trương bước đến: "Anh cả!"
Lục Hàn Thuyên nhìn quanh, căn dặn: "Liên hệ cho người nhà nạn nhân biết tin, bảo họ đến nhận người thân."
Tư Du đi đến đưa cho Lục Hàn Thuyên xem một vài thứ mà cô thu được: "Anh cả! Hiện trường đã được khám xét sơ bộ, thu được một ít tóc, ngoài ra không tìm thấy gì nữa!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được rồi! Kiểm tra xung quanh có gì khả nghi hay không, nếu không còn gì thì thu đội!"
Lâm Diệp làm việc ở chỗ Tiểu Bạch xong mới đi đến bên cạnh Lục Hàn Thuyên, cô không hỏi gì, anh cũng không nói, hai người cứ như vậy mà trầm mặc.

Đây là sinh viên của cô, nói không đau lòng là nói dối.


Camera đã có người cố ý động vào, cho thấy vụ án này không phải là tai nạn mà là mưu sát.

Hiện trường là hồ bơi của trường đại học B, người phát hiện thi thể là Mã Thương Tranh bạn cùng phòng của nạn nhân.

Sau khi nói mình bỏ quên đồ thì Phùng Ti Ti đã quay trở lại lấy, nhưng lại bị người ta giết chết.

"Phán đoán thế nào?" Lục Hàn Thuyên nói nhỏ đủ để hai người nghe.

Lâm Diệp nhàn nhạt lên tiếng: "Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là chiêm ngưỡng, anh có biết không?! Chính là, muốn nhìn thấy thành quả mà mình làm ra!"
"Cho nên..." Lục Hàn Thuyên không nhìn Lâm Diệp, anh kéo dài giọng, cố ý để cô nói hết lời.

Lâm Diệp gật nhẹ đầu: "Cho nên, hung thủ vẫn ở đây, đang cùng đám đông ồn ào ngoài kia hòa vào nhau, hóa thân thành một trong nhiều vị khách mà ghé thăm thi thể!"
"Đây là một loại tận hưởng!" Lâm Diệp bổ sung thêm một câu.

Nhận định này cũng dễ hiểu, hung thủ không có thời gian chạy trốn khi thi thể bị phát hiện, lại còn là trong tình thế cả trường quy động lại một chỗ.

Ban nảy cô cũng đã nói, chỉ là Lâm Diệp còn chuyện ở chỗ Tiểu Bạch nên không thể nói rõ.

Lúc này, chính là lúc có thể cùng Lục Hàn Thuyên thảo luận.

Ở nơi đông người to nhỏ, không gây quá nhiều trở ngại, còn có thể giúp Lâm Diệp đành một đòn tâm lý cho hung thủ.

"Giáo sư Lâm!" Lĩnh Niệm ở bên ngoài gọi to về hướng Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên đang đứng.

Cô cùng người bên cạnh xoay đầu nhìn lại, Lĩnh Niệm giơ cao cốc cà phê trên tay mình.

Lục Hàn Thuyên nhớ, hình như Lâm Diệp không thích cà phê.

Bình thường đội cảnh sát buổi trưa uống cà phê, hay gọi Lâm Diệp cùng uống.

Cô thường sẽ chọn trà sữa, hồng trà, lâu lâu còn muốn ăn chè hạt sen lạnh.

Nay vì cái gì mà mua cà phê?.