Khi Lâm Diệp nhận điện thoại cũng là mười một giờ đêm, Lâm Hạo vừa bực bội vừa không thể một nước phát tiết với chị gái, cậu hực hực lửa giận nói vào điện thoại.

"Sao bây giờ mới nghe điện thoại của em?"
Lòng ngực Lâm Diệp cuộn trào đủ loại dư vị khó tả, dù chính mình đã kiên cường chịu đựng không muốn ảnh hưởng đến ai, nhưng chỉ cần nghĩ lại Lục Hàn Thuyên cư xử với cô trước đó thật tàn nhẫn, Lâm Diệp cuộn trào đau đớn.

"Có việc gì?"
Lâm Hạo nhíu mày: "Chị uống rượu à?"
"Thì sao?"
"Anh Lục xuất viện rồi, chị có biết không?"
Lâm Diệp hờ hững: "Thì sao?"
Một câu hỏi của Lâm Hạo, đổi lại chỉ là mấy chữ thì sao đáng ghét của Lâm Diệp, cậu thật sự không thể chịu đựng thêm cô chị gái này nữa.

"Lâm Diệp! Chị..."
"Chị làm sao? Chị và anh ta đã sớm chia tay rồi, bây giờ em nói chị và anh ta phải làm sao?"
Lâm Hạo im bật.

Lâm Diệp quẫn trí trách móc: "Dù anh ta có chết ở đầu đường xó chợ nào đó cũng không liên quan đến chị!"
"Có thật không?" Lâm Hạo chờ khi chị gái vừa dứt lời, liền hỏi một câu khiến cho cả người Lâm Diệp lạnh cứng.

Cô thật sự...!có thể bỏ mặt Lục Hàn Thuyên chết ở đầu đường xó chợ?
Lâm Hạo hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Chị biết rõ anh ấy có những cơn nghiện kéo dài.

Chị biết rõ lòng tự trọng của Lục Hàn Thuyên lớn thế nào.

Em hỏi chị, người nào hiểu anh ấy hơn chị? Ai có thể bảo vệ anh ấy ngoài chị đây?"
Đúng vậy!
Không phải là cô chưa từng thấy anh lên cơn nghiện, từ khi anh tỉnh lại đến hôm nay cũng đã một tháng.

Trong một tháng, Lục Hàn Thuyên liên tục nhốt mình trong nhà vệ sinh, Lâm Diệp luôn nghe thấy tiếng anh gào thét bên trong đó.

Dù anh có kiềm chế đến đâu thì cơ thể anh luôn phải gánh chịu sự giày vò của ma túy, tâm tính anh vốn bền vững ấy vậy mà lòng tự trọng và ý chí của một người đàn ông lại bảo anh chia tay cô.

Sự mù quáng trước đó của Lâm Diệp giống như được gỡ rối, cô loạng choạng đứng dậy, đám chai lon va vào nhau đỗ ngã ra sàn.

Quần áo của Lục Hàn Thuyên vẫn còn ở đây, lúc này chỗ ở duy nhất của anh là ký túc xá Sở cảnh sát.

Lâm Diệp đã uống quá nhiều rượu, tinh thần cũng không minh mẫn như trước.


Vội vàng níu lấy tay nắm cửa, vừa mở ra đã cao gióng gọi Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch! Lấy cho chị cốc nước! Nhanh!"
Cô phải đi tìm Lục Hàn Thuyên, người đàn ông đó sẽ không vô duyên vô cớ bỏ rơi cô.

Anh không giống ông ta, anh yêu cô và cô cũng cảm nhận được điều đó.

Phía Lục Hàn Thuyên buổi tối tám giờ anh đã đi ngủ, ngay khi trở về ký túc xá vào sáng nay anh đã tranh thủ thu xếp quần áo cho vào vali.

Vật dụng không nhiều nên rất nhanh đã dọn xong, tầm mười giờ đêm.

Lục Hàn Thuyên thấy lạnh dù cửa phòng và cửa sổ đã đóng kín, một giây sau anh ngồi bật dậy, bốn năm bước chân thẳng hướng vào nhà tắm khóa trái cửa.

Vặn vòi nước trên đỉnh đầu, Lục Hàn Thuyên biết mình sắp diễn ra cảnh tượng gì.

Anh không cởi quần áo, giữa đêm lạnh cuối thu đứng dưới vòi nước xả thẳng lên người.

Quần áo ngày một ướt dầm dề, cơ thể anh dần nóng lên một cách khó chịu, tầm mắt lướt đến bên cửa sổ chỉ còn là màng sương mờ.

Thâm tâm anh khao khát muốn có thứ gì đó khiến chính mình thoải mái, anh trống rỗng, cả người khó chịu gợn lên những trận đấu tranh.

Anh nhớ đến cảnh tượng Triều Dương tiêm vào người mình những mũi ma túy, dù đau đớn nhưng thật sự dễ chịu, chỉ là...!tình cảnh đó bây giờ chỉ có thể tưởng tượng mà không thể cảm nhận.

Khoảng không gian chật hẹp, hơi nước cứ thế bám vào trong gương, dần dần cả người anh chìm trong suy nghĩ sai trái, anh muốn được tiêm...!anh thật sự muốn được dùng thêm nhiều lần thứ đáng sợ quái quỷ kia.

Siết chặt hai tay thành nắm đấm, hai chân anh run lên.

Ngứa...!cả người anh ngứa ngáy khó chịu...!Giống như trên người anh bây giờ có hàng ngàn, hàng vạn con sâu đang bò lên, đeo bám rồi gặm nhấm từng tất da thịt, từng cơ quan nội tạng.

Lục Hàn Thuyên ngồi thụp xuống sàn, cả người anh ướt nước, lạnh ngắt, nhưng cơ thể cứ hết nóng lại lạnh.

Anh nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn mê man đau đớn này.

Quả thật, nó chẳng khác nào tra tấn bằng thứ cực hình rất tàn nhẫn, tựa như ma quỷ chui lên từ âm ti với những bàn tay nhem nhuốc muốn kéo anh xuống.

Anh muốn được giải thoát, anh thật sự không thể chịu được.

Tim gan anh thắt lại, siết lấy mọi thứ mà anh ấp ủ, phá vỡ hình ảnh Lâm Diệp trong trái tim mình.


Cô gái nhỏ nước mắt tuôn rơi như mưa, đôi gò má đỏ ửng hồng như đánh phấn, mắt đẹp lấp lánh ánh nước, thủy tinh cứ theo khóe mắt mà rơi...!Cô xinh đẹp, đáng thương, lại vô cùng nghị lực.

Cho dù vậy, anh cũng không thể nào khiến cho cô hạnh phúc.

Anh phải cai nghiện, một đội trưởng đội cảnh sát lúc này phải chốn chui chốn nhủi để cơn nghiện bộc phát của mình không hại đến ai.

Lâm Diệp sẽ cảm thấy gì nếu ở bên cạnh anh? Cô sẽ chịu đựng mỗi lần anh phát tát?
Dù cho cô có cam lòng thì anh cũng không đồng ý.

Yêu cô gái nhỏ bao nhiêu, anh sẽ muốn cô an toàn bấy nhiêu.

Gần một tiếng trôi qua, Lục Hàn Thuyên mới lấy lại được bình tĩnh.

Anh tựa vào trong một góc tường, đốt vội điếu thuốc lá rít một hơi.

Ngày trước cũng là Lâm Diệp giúp anh không hút thuốc, bây giờ không có cô, anh giống như đứa trẻ hư hỏng học đòi lại thói xấu.

Phả ra hơi khói đầu tiên, trước mắt mịt mờ với tầm mắt vẫn chưa ổn định.

Lục Hàn Thuyên cười tự giễu, thì ra anh cũng có thời khắc nhục nhã thế này.

Đến nỗi, cô gái mình yêu cũng không còn can đảm mà giành lấy.

Mặc vội chiếc áo ngủ trắng ở nhà, anh đi ra khỏi phòng tắm.

Ngay đó, ánh mắt anh rơi trên bóng dáng ngoan cường thoáng ẩn hiện sự run rẩy.

Dưới ánh đèn, cô đứng nghiêm, tay cầm túi xách mà hai mắt đỏ hoe, chưa kể từ khoảng cách của anh đã có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô.

Lâm Diệp hiện hữu trong nhà mình cũng quá đường đột, Lục Hàn Thuyên nhìn đồng hồ nhảy từng giây mắt anh run lên hồi hộp, còn năm phút nữa bước sang ngày hôm sau.

Cô gái đang giận, cả người tỏa ra ngọn lửa.

Nhưng cô không nói gì, cứ đâm đâm nhìn anh không chớp mắt.


Tình cảnh này, lại sau khi giải phóng nguồn năng lượng lớn Lục Hàn Thuyên sẽ rất mệt, tâm trạng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Em đến làm gì?" Lục Hàn Thuyên đi đến chiếc ghế cũ vẫn ở vị trí quen thuộc trong căn phòng.

Lâm Diệp đi đến chỗ giường anh, đặt mông ngồi xuống tấm nệm mỏng lạnh lẽo, nhưng nó bao trùm là mùi hương cơ thể anh.

Chờ khi Lục Hàn Thuyên ngồi xuống ghế, Lâm Diệp không nói không rằng lật đật tìm kiếm trên giường anh, sau đó cô lại đi đến tủ, tìm mãi mới thấy thứ mình cần tìm trong ánh mắt ngờ vực của Lục Hàn Thuyên.

Thấy cô lấy sổ hộ khẩu cho vào trong túi xách, Lục Hàn Thuyên đứng bật dậy nắm lấy cổ tay cô: "Em làm gì vậy?"
Lâm Diệp nhíu mày nhìn anh, lạnh lùng: "Lấy những thứ cần lấy!"
"Trả cho tôi!"
"Không trả! Em sẽ không trả thứ gì cho anh! Đây là của em!"
"Của em? Lâm Diệp, em gây chuyện cái gì hả?" Lục Hàn Thuyên có hơi lớn tiếng, lại thêm ký túc xá cách âm không tốt.

Lâm Diệp nhếch khóe môi: "Em gây chuyện? Lục Hàn Thuyên, sao anh có thể áp đặt ý nghĩ lên em? Sao anh có thể vô tâm vô phế làm tổn thương em, anh chia tay em được sao? Em còn chưa nói có đồng ý hay không, anh chia tay ai? Anh không có tư cách!"
Lục Hàn Thuyên giận đến mức bóp mạnh cổ tay Lâm Diệp, ngay chỗ anh nắm vào rất đau nhưng cô không hề bật ra tiếng kêu cầu xin nào.

Vẫn nhìn anh như ánh mắt anh nhìn cô, mãi một lúc lâu sau mới thấy Lục Hàn Thuyên gia giảm lực rồi buông tay cô ra.

Lâm Diệp cười: "Không phải cứng miệng lắm à? Sao hả? Không nỡ có đúng không?"
Lục Hàn Thuyên không nói gì với lời khiêu khích của cô, anh bỏ đến chỗ ghế để giữ một khoảng cách nhất định với cô.

Trong người Lâm Diệp có rất nhiều máu chơi dại, Lục Hàn Thuyên biết mình dù là đàn ông đôi khi cũng không thể có được bản lĩnh như cô.

Lâm Diệp đi đến chỗ Lục Hàn Thuyên, trong khi anh không để ý liêng bỏ chân ngồi ngang qua đùi anh.

Có thứ gì đó khiêu khích Lâm Diệp thì chính là tình yêu của Lục Hàn Thuyên, cô đưa hai cánh tay nắm lấy hai bờ vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve: "Hàn Thuyên, anh đừng giận nữa!"
Lục Hàn Thuyên vẫn nhất mực từ chối: "Em về đi tôi sẽ không giận nữa!"
"Sao anh phải như vậy? Em nói anh..."
Câu nói này còn chưa xong, Lâm Diệp bất gặp ánh mắt Lục Hàn Thuyên có chú ý đến chỗ cổ tay mình, nơi mà anh vừa tàn bạo nắm đến in rõ dấu bàn tay lớn.

Cô cười: "Em đến đây đơn giản chỉ là muốn thăm anh!"
"Thăm xong rồi, em có thể về!" Lục Hàn Thuyên không đẩy cô ra, cũng không có ý định đứng lên để tránh né, anh để Lâm Diệp muốn làm gì thì làm.

Ngồi trên đùi anh, bộ quần áo lịch sự của cô cũng không che giấu được nét câu dẫn ngang ngược, Lâm Diệp đã cố ý đến sẽ không có ý định rời đi.

Huống hồ, hôm nay đến không đơn giản chỉ là làm hòa.

"Lục Hàn Thuyên, anh nhìn em đi!" Lâm Diệp nhỏ giọng như lời cầu xin, khẩn thiết đến độ làm lý trí Lục Hàn Thuyên lung lay.

Anh đưa mắt nhìn cô, Lâm Diệp biết mình thắng thế.

Thì ra, tâm lý học không đơn giản chỉ là điều trị bệnh cho bệnh nhân, còn là môn học giúp chúng ta giao tiếp dễ dàng hơn với tâm lý đang tổn thương của một người đàn ông lãnh đạm.


"Anh có biết em đã chờ anh bao lâu rồi không? Anh còn nhớ lời hứa không? Chỉ cần anh bình an trở về, em sẽ lấy anh.

Nhưng mà anh, lại có thể nhẫn tâm chia tay em, trước đó còn hờ hững với em..."
"Lâm Diệp! Em có thôi đi không?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Em không thể! Hàn Thuyên, em đã nói thà rằng anh chưa từng xuất hiện, nếu đã xuất hiện sao lại lựa chọn làm tổn thương em!"
Đúng vậy! Thà rằng là không có được, đến lúc có được rồi lại không mong muốn giữ gìn.

Dù cho anh có nỗi khổ riêng thì đã sao? Căn bản cô không quan tâm cách nghĩ của người khác, cô có thể cùng anh ở bên nhau, cùng anh vượt qua mọi thứ.

Trước đây, cô chẳng vì cái gì cả cũng đồng ý quen anh, bây giờ anh lại vì chuyện cá nhân mà bỏ rơi cô.

Nhìn dáng vẻ ủy khuất cùng giọng nói dịu dàng có vài phần truy xét của Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên biết cô đang làm nũng, cũng nhận ra Lâm Diệp đến đây là muốn giở trò để anh quay lại.

Chỉ là, anh của lúc này và anh của một thời khắc nào đó rất khác nhau.

Lâm Diệp đưa tay ôm lấy cổ Lục Hàn Thuyên, bàn tay luồn lên trên mái tóc ngăn ướt nhèm của anh, ban nảy anh đứng dưới vòi nước nên tóc vẫn còn chưa khô.

Giờ này anh đi tắm chỉ có một lý do, Lâm Diệp nhìn một cái liền hiểu.

Cô dán người mình vào thân thể cường tráng của người đàn ông, hướng đôi môi đến muốn hôn thì lập tức bị Lục Hàn Thuyên nắm gáy kéo ra.

"Em định làm gì?"
Lâm Diệp hai mắt đỏ hoe, bực bội quát lên: "Lục Hàn Thuyên, anh sao phải như thế hả?"
Lục Hàn Thuyên lửa giận đùng đùng nhưng vẫn nhịn xuống, đàng hoàng tử tế nói với cô: "Em đừng đi quá giới hạn, tôi sẽ không làm vậy với em."
"Không làm với em? Anh không làm với em thì làm với ai? Anh cũng hay thật đó, lợi dụng em xong thì vứt bỏ có đúng không? Là ai đi quá giới hạn? Là ai hả?"
Quả thật...!là anh sai.

Lục Hàn Thuyên quay mặt đi, chẳng thèm đôi co mất thời gian thêm.

Lâm Diệp bực bội đấm vào ngực anh: "Đừng có tránh né em! Anh biết rõ, em đã hạ mình thế nào?"
"Vậy em muốn sao?" Lục Hàn Thuyên liếc ánh mắt về lại gương mặt Lâm Diệp.

Đôi mắt anh chiếu tướng lý trí đang tức giận của cô, ngay lúc này Lâm Diệp cảm nhận được anh đang rất nghiêm túc, nếu cô còn mè nheo thêm nữa thật sự sẽ làm anh giận.

Thật ra...thứ cô muốn rất đơn giản, cũng chỉ có anh mới làm được điều đó.

Lâm Diệp hít sâu một hơi, nghiêm túc đến độ Lục Hàn Thuyên cũng không thể bỏ qua được lời cô sắp nói.

Anh không nhẫn tâm đẩy cô ra cũng là một quyết định không mấy đúng đắn với anh sau này.

Lâm Diệp vứt bỏ hết liêm sĩ, bình tĩnh nói: "Em muốn anh!".