Đêm đó Trì Ngộ không đi, Nhiễm Cấm không cho cô đi.


"Trễ quá rồi, em ở lại đây đi, đừng chạy lung tung."
"Được, vậy em không đi nữa." Trì Ngộ nhanh chóng đồng ý, "Em mượn đồ ngủ của chị nha, em sẽ ngủ ở sô pha."
Nhiễm Cấm cự tuyệt: "Không được, em ngủ giường, chị ngủ sô pha."
Trì Ngộ đã sớm đoán được nàng sẽ bướng bỉnh trong chuyện nhỏ nhặt này, liền nói: "À, vậy em không ngủ sô pha, chị cũng không, chúng ta cùng ngủ trên giường."
Nhiễm Cấm: "......"
Không cho Nhiễm Cấm có cơ hội nói tiếp, Trì Ngộ thuần thục lấy đồ ngủ ra khỏi tủ quần áo, đi vào phòng tắm.


Sau khi Trì Ngộ tắm rửa đi ra thì Nhiễm Cấm đã thay xong áo ngủ, còn cẩn thận khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha nhỏ trong phòng ngủ.


Thấy Trì Ngộ bước vào, nàng lật ngay một trang sách.


"Chị đi tắm đi, tắm xong thì vào ngủ.

Tốt nhất là ngồi tắm, để tránh rửa hết thuốc vừa mới bôi lên đầu gối."
Trì Ngộ đi lấy máy sấy, trước kia đã có một thời gian ở lại đây chăm sóc Nhiễm Cấm, nên cô biết rõ vị trí của từng món đồ.


Trì Ngộ nói câu này rất thoải mái, Nhiễm Cấm ôm khăn trước ngực, xoay người đi tắm.


Sau một tiếng tắm rửa, Trì Ngộ đã sấy khô tóc sắp ngủ rồi, Nhiễm Cấm mới chậm chạp đi ra.


"Chậm ghê......" Trì Ngộ nằm trên giường, hé mở một mắt, mang theo vẻ buồn ngủ mờ mịt nhìn về phía Nhiễm Cấm.


"Em ngủ nhanh đi." Nhiễm Cấm cầm máy sấy đi ra phòng tắm sấy tóc.


Khi nàng lần nữa bước vào với mái tóc khô ráo, Trì Ngộ cạn kiệt năng lượng đã như nàng mong muốn, ngủ rồi.


Nhưng cô không gối lên chiếc gối đầu duy nhất trên giường, cứ như vậy mà nằm ngủ, thậm chí chỉ ôm một góc chăn.


Nhiễm Cấm mím môi, ngốc thật, sao lại có thể quên chuyện quanh năm mình chỉ có mỗi một cái gối đầu.


Chiếc nệm này hỗ trợ giấc ngủ thật tuyệt, nàng nằm đầu giường bên này, Trì Ngộ phía bên kia cũng không cảm nhận được chấn động, vẫn ngủ rất ngon.


Nhiễm Cấm đắp kín chăn lại giúp cô, muốn nâng đầu Trì Ngộ lên để nhét gối xuống dưới, nhưng lại lo sẽ đánh thức cô dậy.


Lay hoay mãi mà vẫn không thành công.


Nhiễm Cấm khó nghĩ hết sức, nếu không gối đầu lên gối thì ngày mai không biết cổ có bị đau nhức không?
Nếu như ngủ sai tư thế, cổ sẽ bị đau nhức mấy ngày.


Nhiễm Cấm suy nghĩ một lúc, chậm rãi duỗi mu bàn tay đỡ dưới mặt Trì Ngộ, sau đó giơ năm ngón tay lên, cẩn thận di chuyển khuôn mặt cô.



Trong mơ màng, Trì Ngộ khụt khịt mũi, cuối cùng trở mình nằm ngửa.


Nhiễm Cấm nhân cơ hội đặt gối cạnh mặt cô, rồi kê đầu cô lên.


Cuối cùng cũng thành công, Nhiễm Cấm đi lấy chăn, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Trì Ngộ một lúc, sau đó quay lưng về phía Trì Ngộ, dựa gần mép giường mà ngủ.


Ngủ một giấc đến sáng, khi tỉnh lại, Trì Ngộ thấy mình đang ôm gối đầu của Nhiễm Cấm.


Mờ mịt mở mắt ra, thấy chỉ còn lại mình cô trên giường.


"Nhiễm Cấm?" Trì Ngộ gần như nhắm mắt bước xuống giường, đi chân trần ra phòng khách, vẫn không thấy bóng dáng của Nhiễm Cấm.


Trên bàn ăn có lồng giữ nhiệt.


Trì Ngộ lấy di động, mở lồng giữ nhiệt ra, trong đó là bữa sáng Nhiễm Cấm đã chuẩn bị cho cô.


Có một tin nhắn WeChat của Nhiễm Cấm trên điện thoại: 【 Chị có làm bữa sáng cho em, ăn xong rồi hãy làm việc.

Trong tủ lạnh có nước đào, chị đã cho cà phê viên nén vào trong máy pha cà phê, em chỉ cần nhấn nút là được.


"Sao mới sáng sớm đã bỏ đi rồi......" Trì Ngộ xoay xoay cổ, đau quá, sao có gối đầu không gối lại đi ôm không biết.


Trì Ngộ vừa cử động cổ, vừa đọc lại tin nhắn của Nhiễm Cấm ba lần trước khi đi rửa mặt.


Rửa mặt xong tiện tay làm một ly cà phê, ngồi trước bữa sáng phong phú được Nhiễm Cấm chuẩn bị, trước khi ăn cô chụp một tấm hình để lưu làm kỉ niệm.


Nhấp một ngụm cà phê, gõ chữ lên di động trả lời tin nhắn của Nhiễm Cấm.


【 Sao chị đến công ty sớm vậy? Có ăn sáng chưa? Làm nhiều món như vậy là cho heo ăn à? Đầu gối chị thế nào rồi? Do chị trốn nhanh đó, nếu không kiểu gì em cũng bắt chị ở nhà, không cho đi đâu hết.

Không ngờ giường của chị nhỏ như vậy mà nằm ngủ cũng thoải mái ghê.

Tối qua em không đè chị chứ? Chị ngủ có ngon không?】
Sau khi gõ một đống chữ, Trì Ngộ sờ cằm suy nghĩ một chút, cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo quá mức nên xoá toàn bộ đoạn phía sau "không cho chị đi đâu hết", thẩm duyệt lần nữa rồi gửi đi.


Sau khi gửi tin, đợi hồi lâu vẫn không thấy Nhiễm Cấm trả lời, ngược lại nhận được video call của Tề Đồng.


"Chị Ngộ, đang đâu đó? Bây giờ rảnh không? Đi với mình đến thành phố Y một chuyến."
Tề Đồng vừa gọi đã không cho Trì Ngộ cơ hội nói chuyện, tuôn ra một tràng dài, khiến Trì Ngộ lập tức căng thẳng theo từng lời cô nói.


"Có manh mối?"

"Có." Tề Đồng chỉ trả lời bằng một chữ.


......!
Nửa tiếng sau, Tề Đồng đã đứng dưới cửa chung cư.


Sau khi Trì Ngộ lên xe, hai người lập tức chạy ra ga đường sắt cao tốc.


"Cậu có chắc là Hồng Dĩ Linh đang ở thành phố Y không?" Trong lúc thắt dây an toàn, Trì Ngộ hỏi cô.


"Ừ."
Bình thường Tề Đồng luôn cười nói đùa giỡn, rất ít khi đứng đắn, nhưng một khi nghiêm túc sẽ lập tức tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm đáng tin cậy.


Thư ký Hồng Dĩ Linh của Trì Lý là người đầu tiên đi vào hiện trường tử vong của Trì Lý.

Sau khi Trì Lý chết, cô ấy thậm chí còn không nộp đơn từ chức, nhanh chóng biến mất ở Tập đoàn Trì thị, thậm chí còn bốc hơi khỏi nhân gian.


Trì Ngộ và Tề Đồng chưa bao giờ từ bỏ việc truy tìm tung tích của cô ấy.


Hồng Dĩ Linh là nhân chứng, đồng thời là manh mối quan trọng nhất, sự biến mất của cô ấy càng chứng minh, cô ấy biết được những chuyện không nên biết, thậm chí còn vì vậy mà bị uy hiếp đến mạng sống.


Tề Đồng nói, cô vẫn luôn theo dõi hành động thường ngày của người thân duy nhất của Hồng Dĩ Linh, chính là mẹ cô ấy.


Lúc đầu cũng không phải cố ý theo dõi, từ sau khi Hồng Dĩ Linh mất tích, mẹ cô ấy không liên lạc được với con gái nên đã báo cảnh sát.


Cảnh sát cũng không tìm thấy người, mẹ cô ấy liền tới đồn cảnh sát gây rối.


Nhưng kể từ một ngày nọ, bà ấy không còn đến cục cảnh sát nữa, thậm chí không còn mặt ủ mày ê như trước, mà quay lại với các chị em trong đội khiêu vũ ở quảng trường.


Tề Đồng cố ý sai người nói bóng gió về chuyện Hồng Dĩ Linh, mẹ cô ấy ấp úng, cũng không nhiều lời, chỉ nói "Cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước, không biết chừng lúc nào đó con tôi sẽ trở về."
Sau khi Tề Đồng bắt được manh mối này, lập tức đi tìm hiểu, từ lúc nào thì mẹ cô ấy không đến đồn cảnh sát nữa.


Xem xét tất cả camera giám sát trong tiểu khu hôm đó, phát hiện buổi sáng mẹ cô ấy còn đi về hướng đồn cảnh sát.


Hai tiếng sau đã quay về, ủ rũ bước vào cổng tiểu khu.


Có một người hàng xóm dắt chó đi ngang qua nói gì đó với bà ấy.


Không nghe được bọn họ nói gì với nhau, có lẽ đang nói về việc của Hồng Dĩ Linh, sau khi người hàng xóm đi, mẹ cô ấy vẫn đứng lặng người lau nước mắt một lúc, rồi tuyệt vọng đi vào bên trong.



Mười lăm phút sau lại chạy xuống, nhận một món hàng chuyển phát nhanh.


Đến tối lúc đi vứt rác, mẹ cô ấy cầm theo hộp đựng hàng chuyển phát nhanh xuống lầu.


Qua đoạn video giám sát có thể thấy, trên tem chuyển phát có một dải màu đen rất bắt mắt, bà ấy tiện tay ném bên cạnh thùng rác, sau đó bị người nhặt ve chai của khu này lấy đi.


Những người nhặt ve chai này cũng không phải nhặt xong sẽ bán ngay, họ dồn lại rồi bán một lần.


Nhân viên trong phòng làm việc của Tề Đồng tìm kiếm cả buổi, cuối cùng cũng tìm được hộp giấy đó.


Trước đây có một bài báo khoa học nói rằng, tem chuyển phát nhanh đều làm từ giấy in nhiệt, chỉ cần dùng bật lửa hơ nóng, chúng sẽ biến thành màu đen, có thể che được địa chỉ in trên đó.


Có lẽ mẹ của Hồng Dĩ Linh biết được kiến thức này nên đã học theo.


Người nhặt ve chai làm ở khu này đã lâu nên tinh ý nhận ra.


Trước kia mẹ cô ấy không coi trọng việc bảo mật thông tin như vậy, chưa từng làm rách một cạnh nào của hộp chuyển phát chứ đừng nói là đốt.


Còn lần này, cả họ tên lẫn địa chỉ của người gửi đều bị đốt cháy.


"Mình đoán hộp chuyển phát nhanh đó rất có thể là do Hồng Dĩ Linh gửi tới, tuy không biết có gì bên trong nhưng chắc là để trấn an mẹ cô ấy, cho bà ấy biết cô ấy vẫn còn sống, vì vậy bà cụ mới không tới đồn cảnh sát gây sức ép nữa.

Sau khi có được đầu mối này, mình đã lập tức kiểm tra thông tin chuyển phát nhanh."
Trong lúc hai người nói chuyện thì xe đã chạy đến ga tàu cao tốc, Tề Đồng giúp Trì Ngộ mua vé rồi quẹt thẻ để vào ga.


"Người gửi bưu kiện chuyển phát nhanh kia dùng thân phận giả, nhưng nơi gửi thì không cách nào giả được, mình đã phát hiện ra sau khi kiểm tra thông tin, địa điểm gửi chính là từ thành phố Y."
"Căn cứ theo địa chỉ chuyển phát thì chỉ xác định được sơ bộ như vậy, vẫn chưa thật sự tìm được Hồng Dĩ Linh.

Mình nhờ đồng nghiệp hỏi thăm xung quanh đây, sáng nay đồng nghiệp của mình nói nhìn thấy Hồng Dĩ Linh, mặc dù cô ấy đã cải trang nhưng không thể nhìn lầm được, chính là cô ấy!"
Thành phố Y cách đó không xa, đi tàu cao tốc 40 phút đã đến.


Khi ra khỏi tàu, di động Trì Ngộ rung lên.


Nhiễm Cấm đã trả lời WeChat.


【 Đầu gối không sao, em mới là người hôm nay nên ở nhà ngủ một giấc cho ngon đó, hôm qua mệt lắm đúng không? Hôm nay chị không đến công ty, tối nay sẽ về nhà hơi trễ.


Trì Ngộ dừng bước và trả lời.


【 Hôm nay em cũng ra ngoài, chờ em xong việc bên này sẽ liên lạc với chị.


Gửi tin nhắn xong cô cất điện thoại vào túi quần, bước nhanh ra ngoài cùng Tề Đồng.


Ở cách đó không xa là một hiệu sách, Nhiễm Cấm đứng sau kệ bỏ cuốn sách trên tay xuống, mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Trì Ngộ.


Đợi hai người đi xa, Nhiễm Cấm mới đi tới bãi đỗ xe.


Tề Đồng gọi taxi, sau khi lên xe đi thẳng về phía tây thành phố.



Ở phía tây thành phố Y có một xóm nhỏ, là nơi trú ngụ của những người di cư đến thành phố Y làm việc hàng năm.

Nơi này ngư long hỗn tạp, quản lý kém, thường xuyên xảy ra những vụ án vặt, người bình thường đều tránh xa chỗ này.


Trì Ngộ đứng trước cổng, cảm nhận không khí phức tạp bên trong.


Tề Đồng nói: "Hồng Dĩ Linh đã sống ở đây từ khi đến thành phố Y, nhìn thấy ngôi nhà làm bằng gạch ống màu đỏ kia không, cô ấy sống ở đó.

Không đi làm cũng không có ai khác ra vào, ban ngày thì ngủ, đến đêm mới ra ngoài, trừ khi có chuyển phát nhanh hoặc mua cơm hộp.

Gần như cô ấy không rời mũ và khẩu trang, sợ bị người khác nhận ra, cũng không đến những nơi đông đúc như chợ, quầy bán thức ăn, chỉ sống dựa vào chuyển phát nhanh và cơm hộp."
Nói đến đây Tề Đồng lấy ra một chiếc điện thoại Nokia kiểu cũ, là loại chỉ dùng một lần: "Mình tra ra được hôm nay cô ấy có hàng chuyển phát nhanh nên mới gọi cô ấy, dụ ra ngoài, chúng ta hỏi một chút chuyện của chị cậu, chị đại cậu đừng kích động làm người ta chạy mất đó."
Đang nói, sắc mặt Tề Đồng đột nhiên thay đổi: "Chết tiệt, sao cô ấy đã chạy ra rồi? Mình còn chưa gọi điện thoại nữa."
Trì Ngộ nhìn ra đường, thấy một người phụ nữ cao gầy đội mũ, đeo khẩu trang, ăn mặc bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không có gì khác lạ trong thời tiết dễ dị ứng phấn hoa thế này, đang đi tới chỗ hai người.


Trì Ngộ: "Chẳng lẽ cô ấy đã biết trước chúng ta sẽ đến? Không đúng, nếu cô ấy muốn nói gì với mình thì đã liên lạc với mình từ lâu, còn nếu không muốn nói thì biết được tin này sao còn không chạy?"
Đang nói thì hai người thấy Hồng Dĩ Linh rẽ phải, cách đó chừng mười mét có một shipper giao cơm đang cầm điện thoại trên tay, có vẻ như đang đợi cô ấy.


"Trùng hợp vậy sao?"
Trì Ngộ và Tề Đồng liếc mắt nhìn nhau.


Hồng Dĩ Linh đi về hướng người giao cơm, giữa khu xóm nhốn nháo kẻ đến người đi, cô ấy bước xuyên qua đám đông.


Trì Ngộ và Tề Đồng nhìn cô chằm chằm, sợ lạc mất.


Lần này nếu như để cô ấy trốn được thì chắc chắn sẽ rút dây động rừng, e là sẽ không tìm được nữa.


Khi Hồng Dĩ Linh chỉ còn cách hộp cơm chừng ba, bốn mét, một tiếng nổ "Đùng" kỳ quái đột nhiên phát ra, cùng lúc đó, Hồng Dĩ Linh như bị âm thanh đó kiềm hãm, trên trán xuất hiện một đoá hoa máu, bước chân dừng lại, không thể đi tiếp.


Cô ấy lắc lư tại chỗ, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn ngã xuống đất.


Người đi ngang qua bị cô đụng vào suýt chút nữa té ngã, đang định mắng chửi thì khi quay đầu nhìn lại, thấy một vệt máu lớn bắn tung toé lên tường, vết máu chảy ra từ đầu Hồng Dĩ Linh đang lan nhanh xuống chân cô.


Người đàn ông nghển cổ, không dám tin mà hét to.

Giữa những tiếng la hét hỗn loạn, Trì Ngộ và Tề Đồng chen vào đám đông, chạy đến bên cạnh Hồng Dĩ Linh.


"Hồng Dĩ Linh!" Trì Ngộ gọi tên cô ấy, muốn nâng cô dậy.


Tề Đồng nhìn đôi mắt đang kinh ngạc trừng lớn của cô ấy, bị bắn xuyên đầu, không thể cứu.


Trì Ngộ hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra biến cố thế này, lập tức cầm di động định gọi cấp cứu.


Hồng Dĩ Linh không thể chết ở đây được! Vất vả lắm mới tìm được manh mối!
"Nằm sấp xuống!" Tề Đồng không biết nhìn thấy gì, đột ngột đè đầu Trì Ngộ, ấn cô xuống lưng Hồng Dĩ Linh.


Trước mắt Trì Ngộ tối sầm, có tiếng kêu thảm thiết, tiếng đồ vật đổ sập, cùng tiếng súng nổ liên tiếp như tận thế vang lên bên tai.