Trước kia dù là đứng hay ngồi, cơ thể Nhiễm Cấm đều thẳng tắp.

Dường như trời sinh nàng đã không xứng có được sự thoải mái, không xứng được hưởng thụ.

Thói quen này cũng bị Trì Ngộ uốn nắn từng chút một.

Hôm ấy, sau một ngày vất vả, Trì Ngộ đến căn hộ của Nhiễm Cấm, dự định qua đêm cùng nàng.

Sau khi cùng nhau tắm rửa, hai người ngồi trên sô pha xem TV.

Trì Ngộ thích nằm lên đùi Nhiễm Cấm, treo trên lưng nàng, tương tự, cô cũng thích Nhiễm Cấm ỷ lại cô như vậy.

Nhưng Nhiễm Cấm lại không tự biết cách làm mình thoải mái, dù cho Trì Ngộ mời gọi thế nào, Nhiễm Cấm cũng rất khó thả lỏng bản thân.

Trì Ngộ vẫn sẽ không nhiều lời với nàng, trực tiếp ôm nàng đến, nhẹ nhàng ấn lên trán nàng, để nàng gối đầu lên đùi mình.

"Sẽ đè đau em." Nhiễm Cấm không được tự nhiên, nói.

"Ồ, vậy bình thường em cũng làm chị không thoải mái sao?"

"...... Không giống nhau mà."

"Chỗ nào không giống nhau?" Trì Ngộ xoa bóp chân nàng, "Đầu của em còn nặng hơn chị, nếu chị không chịu gối lên em, em cũng không gối chị nữa."

Nhiễm Cấm thích Trì Ngộ hờn dỗi với nàng, thích hưởng đặc quyền là người duy nhất được phép yêu chiều Trì Ngộ, rồi lại sợ Trì Ngộ không vui, đành phải nghe lời cô ngoan ngoãn nằm xuống.

Trì Ngộ giả vờ hung dữ cuối cùng cũng "Thành công", nhìn theo mái tóc đen như thác nước của Nhiễm Cấm, thấy nàng không tập trung xem TV, không ngừng dịch chuyển đầu, có vẻ bất an.

Trì Ngộ cố định đầu nàng, mỉm cười ép nàng nằm im.

"Không nặng đâu, bạn gái đè bao lâu cũng không thấy nặng."

Nhiễm Cấm vô cùng thích danh xưng "Bạn gái", mỗi khi Trì Ngộ nói ra hai từ này cũng vô cùng ngọt ngào, dù cho bị bắt nằm im thì nàng cũng không muốn phản kháng.

Cứ nằm như vậy......

TV trong phòng khách đang chiếu bộ phim tài liệu Trì Ngộ vẫn luôn muốn xem nhưng không có thời gian.

Trì Ngộ mở một túi đồ ăn vặt ra, vừa đút Nhiễm Cấm vừa cho vào miệng mình, không để Nhiễm Cấm phải động thân.

Tay không cầm đồ ăn thì xoa đầu Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm không thể nhớ được mình đã từng thư giãn thế này là khi nào.

Âm thanh của TV, nằm lười biếng trên sô pha, được người yêu vuốt ve......

Những thói quen vô cùng bình thường đối với người khác, nhưng với Nhiễm Cấm lại là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng.

Khi Trì Ngộ muốn đút Nhiễm Cấm lần nữa, phát hiện nàng đã ngủ mất.

Mặt Nhiễm Cấm hơi nghiêng về phía bụng Trì Ngộ, hai tay đặt trên bụng, khoé môi cong lên nét cười thoả mãn, chìm vào giấc mộng sâu.

Có thể thấy lần này nàng không gặp ác mộng.

Trì Ngộ từng bước chỉ dạy Nhiễm Cấm cách làm thế nào để bản thân vui vẻ, cũng như cách biểu đạt việc "Thích" và "Không thích".

Dù bận rộn thế nào Trì Ngộ cũng sẽ ăn cơm cùng Nhiễm Cấm, một ngày ba bữa, Trì Ngộ sẽ yêu cầu Nhiễm Cấm chọn món nàng thích ăn, loại bỏ những món nàng không thích ra khỏi thực đơn mà dì Tô chuẩn bị trước.

Loại chuyện này đối với người bình thường thì đơn giản, nhưng ban đầu đối với Nhiễm Cấm lại vô cùng khó khăn.

Nàng thật sự không biết cách chọn lựa cái nào thích và cái nào không thích.

Trì Ngộ cũng không vội vàng, mỗi món đều gắp cho nàng nếm thử một chút, chậm rãi chờ nàng quyết định.

Đôi khi, Nhiễm Cấm vẫn tỏ ra bình thường sau khi ăn một món nào đó, đôi khi lông mày sẽ chau rất nhẹ.

Trì Ngộ nhìn thấy tất cả nhưng cũng không nói gì, chờ đợi Nhiễm Cấm tự quyết định.

Nhiễm Cấm ngồi đối diện Trì Ngộ, trong tay cầm dao ăn, rất nghiêm túc quét qua bát đĩa trước mặt, như thể sắp phải quyết định một đơn hàng lớn trị giá cả trăm triệu.

"À...... Cũng khá ngon." Nhiễm Cấm chỉ vào Phở xào thịt bò*.

Trì Ngộ lắc đầu, "Cái này không tính. Chị phải chọn một món ngoài những món em thích."

Bị phát hiện rồi......

Phở xào thịt bò đúng là món Trì Ngộ thích ăn.

Nhiễm Cấm mím môi.

Tuy rằng đối với Phở xào thịt bò cũng có chút "Yêu ai yêu cả đường đi lối về", nhưng thật sự bản thân món đó ăn cũng rất ngon mà.

Nhiễm Cấm có chút khổ sở, tiếp tục chọn "Thịt vải thiều"** giữa những món còn lại, "Vậy thì món kia."

Trì Ngộ ngước mắt lên nhìn Nhiễm Cấm.

Trước đó cô đã nhận ra, khi Nhiễm Cấm ăn món này lông mày sẽ hơi nhướng lên, ăn cũng khá chậm, có vẻ như đang thưởng thức.

Trong lòng Trì Ngộ đã xem Thịt vải thiều là món ăn yêu thích của Nhiễm Cấm.

"Có thể không?" Nhiễm Cấm chờ Trì Ngộ kiểm duyệt.

Trì Ngộ cười nói: "Món chị thích ăn sao lại hỏi em?"

Nhiễm Cấm nghĩ thầm, trước đó chị quyết định Phở xào thịt bò cũng là em bắt chọn lại......

Trì Ngộ vui vẻ nhớ kỹ món kia, sau đó nói Nhiễm Cấm chọn món nàng không thích.

Nhiễm Cấm chọn tới chọn lui, chọn một đĩa gà cay.

"Không thích thịt gà hay là không thích cay?"

"Chắc là cay, hình như chị ăn không được."

Trì Ngộ hồi tưởng một chút, có lẽ là vậy, mỗi khi nàng ăn đồ cay thì môi sẽ nhanh chóng đỏ lên, còn phải uống hai ly nước trái cây lớn.

Trì Ngộ cũng ghi nhớ lại.

Trò chơi trên bàn ăn diễn ra đều đặn mỗi ngày trong một thắng, Lộ Lộ lười biếng nằm trong ổ, chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi hai người ngồi vào bàn đến lúc thức ăn nguội lạnh, ngáp dài.

Trì Ngộ làm một bảng tổng kết, phát hiện ra rằng Nhiễm Cấm không kén ăn, khẩu vị thiên chua ngọt, chỉ cần không cay thì nàng đều có thể ăn được.

Nàng thích thịt bò, cũng thích ăn cá.

Trì Ngộ đưa bảng tổng kết cho dì Tô, nhờ bà làm món ăn phù hợp với khẩu vị của Nhiễm Cấm.

Nhiều năm trước, khi vừa đến Trì gia, Trì Ngộ chính là giáo viên bất đắc dĩ của Nhiễm Cấm.

Mà hiện tại, cô lại tiếp tục những bài học vỡ lòng, giúp nàng định hình lại.

Tất nhiên, Trì Ngộ thích Nhiễm Cấm yêu chiều cô vô điều kiện, nhưng cô cũng muốn Nhiễm Cấm có những cảm xúc bình thường.

Thỉnh thoảng từ chối cũng không làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, ngược lại sẽ làm Trì Ngộ thêm hiểu nàng, giúp cho mối quan hệ của hai người bình đẳng và bền chặt hơn.

Nhiễm Cấm lại nói: "Nhưng mà em vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của chị, không làm gì khiến chị muốn từ chối hết."

Trì Ngộ trầm tư một lát, cảm thấy những điều Nhiễm Cấm nói cũng có lý.

Quan trọng là, Nhiễm Cấm đã từ chối việc Trì Ngộ yêu cầu nàng từ chối những việc nàng không thích, cuối cùng thì nàng đã đạt được thành tựu "Từ chối".

Nghĩ như vậy, thật thoải mái.

Trì Ngộ nói Nhiễm Cấm tự tìm kiếm những thứ có thể đánh thức cảm xúc "Thích" của nàng, vốn tưởng rằng đây là chuyện trăm lợi vô hại, không ngờ lại tạo thành nguy cơ không tưởng.

Từ khi bị hấp dẫn bởi việc phục chế đồ cổ, Trì Ngộ bảo nàng không cần lo lắng đến công việc ở Tập đoàn Trì thị, cô sẽ xử lý ổn thoả mọi chuyện, Nhiễm Cấm chỉ cần làm việc nàng thích.

Nhiễm Cấm không từ bỏ sở thích sưu tập hóa thạch, đồng thời, nàng cũng tìm kiếm những món đồ cổ mình yêu thích, mang về những đồ vật cũ kỹ đã trải qua bao thăng trầm và chứa đựng những câu chuyện đằng sau, lau chùi rồi phục chế từng chút một, cẩn thận phẩm vị giá trị lịch sử bên trong chúng.

Nhiễm Cấm từng nói với Trì Ngộ, nàng cảm thấy dù là hoá thạch hay đồ cổ thì cũng có điểm tương tự với nàng.

Trì Ngộ hiểu ý, những lúc rảnh rỗi cũng sẽ giúp nàng tìm kiếm món đồ nàng yêu thích.

Nhiễm Cấm không phải bận rộn làm việc nên có nhiều thời gian hơn, nàng đã liên hệ với một chuyên gia trong ngành để học kỹ thuật phục chế.

Vị chuyên gia này là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, họ Văn, Trì Ngộ từng gặp qua vài lần, điềm đạm và tài năng, là một người rất có khí chất.

Nhiễm Cấm sẽ đến gặp cô Văn vào thứ ba và thứ năm hàng tuần, Trì Ngộ luôn đưa đón nàng.

Mỗi lần đón nàng, Trì Ngộ sẽ nghe nàng hào hứng kể về những thu hoạch hôm nay, những điển tích trong đồ cổ khiến nàng xúc động.

Nhìn thấy Nhiễm Cấm vui vẻ, tất nhiên Trì Ngộ hoàn toàn ủng hộ.

Tối hôm ấy, Trì Ngộ mua bánh rán mới ra lò từ một cửa hàng gần đó, vội vàng đi đón Nhiễm Cấm, muốn nàng có thể ăn khi còn nóng.

Ngồi đợi trên xe một lúc, Nhiễm Cấm gửi WeChat nói sắp tan học, thế mà mười lăm phút sau cũng không nhìn thấy bóng người.

Trì Ngộ có chút lo lắng, đi đến phòng làm việc của cô Văn thì nhìn thấy Nhiễm Cấm bước ra.

Cô Văn đi sau nàng, không biết hai người nói gì mà lại nhìn nhau cười, không khí vui vẻ bất ngờ.

Đôi mắt Trì Ngộ hơi nheo lại, cô ngồi lại vào xe.

Nhiễm Cấm thấy xe Trì Ngộ, chào tạm biệt cô Văn rồi bước nhanh về phía này.

"Em đợi lâu chưa? Chị xin lỗi." Nhiễm Cấm nói, "Vốn dĩ đã xong từ lúc nãy nhưng cô Văn đột nhiên nhớ ra bức thư pháp cô ấy vừa sưu tầm được, giữ chị lại hàn huyên một lúc."

Trì Ngộ nở một nụ cười hoàn mỹ, không mang theo cảm xúc khác lạ nào, đưa bánh rán cho Nhiễm Cấm, "Không lâu, chị thích nói chuyện thì cứ nói, em chỉ sợ bánh rán nguội sẽ không còn giòn nữa."

Nhiễm Cấm dùng hai tay nhận bánh rán, cắn một miếng.

"Thế nào?"

"Vừa mỏng vừa giòn, ngon lắm." Nhiễm Cấm chưa kịp nuốt xuống đã hàm hồ trả lời Trì Ngộ.

"Nếu thích thì em sẽ thường xuyên mua cho chị." Trì Ngộ vuốt tóc Nhiễm Cấm.

"Cảm ơn Tiểu Ngộ."

"Nói cảm ơn với em gì chứ."

Trì Ngộ lái xe đưa Nhiễm Cấm về nhà, Nhiễm Cấm vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng dần dần Trì Ngộ phát hiện ra có chuyện gì đó.

Trong cả buổi tối, phản ứng của Nhiễm Cấm luôn khá chậm chạp, dù nàng rất cẩn thận và cố gắng che giấu nhưng không khó để Trì Ngộ phát hiện ra sự khác thường.

Trì Ngộ hơi thất thần khi lấy nước đào từ tủ lạnh.

Tiểu Tông có tâm sự sao?

Trì Ngộ nghĩ đến một khả năng, nhưng rồi cảm thấy mình đã quá đa tâm.

Cô quay đầu lại nhìn Nhiễm Cấm, thấy Nhiễm Cấm đang cầm điện thoại, không biết là đang xem gì.

"Tiểu Tông."

Nghe thấy Trì Ngộ gọi nàng, Nhiễm Cấm đặt điện thoại xuống, vừa quay đầu lại đã bị Trì Ngộ hôn.

"...... Tiểu Ngộ?"

Trì Ngộ đè nàng lên sô pha, nhanh chóng khuấy đảo nàng.

Trì Ngộ nhận thấy bản thân mình hơi bất ổn, trong lòng có chút kích động, động tác cũng mạnh hơn bình thường.

Nhưng cho dù gặm cắn đến da thịt nàng nóng lên thì tiếng hắt xì quen thuộc lại chẳng hề nghe thấy.

Trì Ngộ: "......"

Nhiễm Cấm không hắt xì, nói cách khác, nàng không động tình.

Đổi ngược lại đến Trì Ngộ thất thần.

Động tác của Trì Ngộ dần chậm lại, Nhiễm Cấm cũng từ từ mở to mắt.

"Tiểu Tông......" Trì Ngộ có chút khủng hoảng, ôm chặt Nhiễm Cấm vào lòng, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Hửm?"

"Sao, sao chị không có cảm giác với em nữa?"

"Sao em lại nói vậy?" Nhiễm Cấm mờ mịt khi nghe những lời cô nói.

"Chị không hắt xì!"

Sau một hồi sững sờ, Nhiễm Cấm càng đỏ mặt hơn, ngượng ngùng giải thích: "Hắt xì là...... chuyện chị không kiểm soát được. Đúng là chị sẽ hắt xì khi động tình, nhưng đâu thể dùng nó làm tiêu chuẩn đánh giá như vậy!"

"Vậy tại sao chị lại thất thần? Chị đang nghĩ gì, có thể nói cho em biết không?"

Trong đôi mắt to của Trì Ngộ đã long lanh một tầng hơi nước khiến Nhiễm Cấm hoang mang, nàng định mở miệng nhưng lại có chút do dự.

Tim Trì Ngộ chua xót như bị ngâm trong nước chanh.

"Không sao, chị nói đi...... Em có thể tiếp nhận được." Trì Ngộ cúi đầu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Lúc này họ đang ở biệt thự Trì gia, Nhiễm Cấm theo bản năng nhìn về phía phòng ngủ của Nại Nại trên lầu hai.

"Chị phát hiện...... dường như Nại Nại đang yêu." Nhiễm Cấm nhỏ giọng nói bên tai Trì Ngộ.

Trì Ngộ còn tưởng rằng Nhiễm Cấm sẽ nhắc đến cô Văn: "?"

"Có vẻ như Nại Nại đang thích người nào đó."

"Nại Nại?" Trì Ngộ nghi hoặc nói, "Nại Nại còn chưa đến năm tuổi mà!"

"Ừm...... vậy nên chị cũng không chắc, chỉ là gần đây con bé khá thân thiết với một cậu bé."

Nại Nại vẫn luôn ở biệt thự Trì gia, dì Tô chịu trách nhiệm chăm lo sinh hoạt hàng ngày còn quản gia Trần phụ trách đưa đón cô bé đi học.

Căn hộ chung cư của Nhiễm Cấm được sử dụng mỗi khi hai người muốn có không gian riêng, bình thường thì đều ở Trì gia.

Họ là một gia đình ba người hạnh phúc.

Trì Ngộ bận rộn với công việc trong Tập đoàn nhưng cũng không bỏ dở việc nghiên cứu chuyên môn của mình, lại còn đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt với Nhiễm Cấm, tất nhiên là sự quan tâm đối với Nại Nại ít hơn nhiều so với Nhiễm Cấm.

Thời gian trước Nhiễm Cấm rất rảnh rỗi nên đã thay quản gia Trần đưa đón Nại Nại.

Nại Nại vẫn rất quấn nàng, nhưng trẻ con lớn nhanh, cô bé ngày càng có chính kiến sau khi thích nghi với hoàn cảnh, những thứ muốn xem, muốn học hay như việc kết bạn, thỉnh thoảng cô bé sẽ hỏi ý kiến của Nhiễm Cấm, còn đa phần là tự quyết định.

"Tạm biệt mẹ."

Hôm đó, Nại Nại xuống xe, vui vẻ bước vào trường, Nhiễm Cấm ngồi trong xe nhìn cô bé đi vào.

Nại Nại đi được nửa đường thì đột nhiên có một cậu bé chạy lại nói chuyện với cô bé, cười nói suốt cả quãng đường.

Vốn dĩ cũng không sao, Nhiễm Cấm còn cảm thấy vui mừng khi Nại Nại làm quen được bạn mới.

Nhưng mấy ngày nay, mỗi lần Nhiễm Cấm đưa đón thì đều thấy Nại Nại đi cùng cậu bé kia.

Sáng hôm nay lại thấy cậu bé nắm tay Nại Nại.

Không phải nắm tay bình thường, mà là mười ngón đan vào nhau.

Chiều nay Nhiễm Cấm đi gặp cô Văn nên phải nhờ quản gia Trần đón Nại Nại.

Nàng chưa có thời gian nói về chuyện của Nại Nại.

Trì Ngộ nghe nàng nói xong, có chút khó hiểu, "Chị lo lắng là con bé còn nhỏ quá sao? Thật ra cũng bình thường thôi. Đừng nói bây giờ, hồi nhỏ khi em đi nhà trẻ, không chỉ nắm tay mà việc các cô bé cậu bé thơm nhau cũng không phải mới mẻ gì. Chỉ cần Nại Nại không quá nổi loạn, chúng ta lại ở bên dẫn đường cho con bé là tốt rồi. Với lại, nắm tay cũng đâu phải chuyện gì lớn, đây là chuyện khiến chị thất thần sao?"

Còn tưởng chị ấy có quan hệ gì đó với cô Văn nữa chứ!

Trong lòng Trì Ngộ nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.

Trì Ngộ nói xong, Nhiễm Cấm lại nhìn cô đầy hàm ý.

Trì Ngộ: "?"

"Vậy là...... Lúc nhỏ Tiểu Ngộ cũng có quan hệ tốt với nam sinh sao?"

Nhiễm Cấm nói một câu đã rất kiềm chế nhưng Trì Ngộ vẫn ngửi được mùi giấm chua.

Trì Ngộ lập tức hiểu ra.

"Chị cảm thấy em và Nại Nại sẽ giống nhau?"

Trì Ngộ một lời trúng đích, quả thật đây là chuyện khiến Nhiễm Cấm lo lắng cả ngày hôm nay.

Nại Nại và Trì Ngộ có cùng một bộ gen di truyền, cả hai đều biết rõ chuyện này.

Mà khuôn mặt Nại Nại sắp năm tuổi lại ngày càng giống Trì Ngộ hơn hai mươi tuổi, khí chất cũng tương tự nhau.

Ngay cả Trì Ngộ cũng nói, Nại Nại chính là phiên bản thu nhỏ của cô.

Nhiễm Cấm thấy dường như Nại Nại không quá kháng cự lại cậu bé kia, lại nghĩ đến lúc Trì Ngộ học cao trung cũng từng hẹn hò với một cậu nam sinh.

Vậy, Tiểu Ngộ vốn là thẳng sao?

Nhiễm Cấm không thể không nghĩ, nếu như không có mình thì có phải Tiểu Ngộ sẽ không thích người cùng giới không?

Sau khi biết được suy nghĩ của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ giận dỗi: "Chị không hắt xì là vì chuyện này sao?"

"......"

"Em còn tưởng rằng không thể làm chị động tâm nữa, tưởng chị hết thương em rồi."

"Sao có thể!" Nhiễm Cấm hoàn toàn không ngờ Trì Ngộ sẽ suy nghĩ theo chiều hướng này.

"Hoá ra là vậy......" Trì Ngộ ngẫm lại nãy giờ, buồn cười, "Sao chị có thể nghĩ vậy chứ, tuy Nại Nại rất giống em, nhưng vẫn là hai người lớn lên trong hai môi trường khác nhau. Không cần nói đến sau này, khi lớn như em con bé sẽ thế nào, ngay cả bây giờ nó đã có rất nhiều sở thích khác với em rồi, cả chị và em đều hiểu, môi trường có tác động rất lớn đối với một người. Con bé là con bé, còn em là em, em và con bé là hai cá thể hoàn toàn khác biệt."

Nhiễm Cấm hiểu, nhưng một khi gặp chuyện liên quan đến Trì Ngộ, suy nghĩ của nàng rất dễ rối loạn.

Trì Ngộ hoàn toàn nhẹ nhõm, hoá ra là vì Nại Nại.

Trì Ngộ yên lòng khép mắt lại, dịu dàng nói trong lúc vòng tay ôm Nhiễm Cấm từ phía sau: "Trước khi gặp chị, em chưa từng nghĩ mình là thẳng hay cong, cũng hoàn toàn không có khái niệm gì về tình yêu. Thật may là gặp được chị."

"May mắn sao?" Nhiễm Cấm thích Trì Ngộ ôm nàng thế này, giọng nói cũng mềm như nước, "Chị cũng không biết gì về tình yêu, trước khi gặp em cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm."

"Không có kinh nghiệm mà biết cách chiều chuộng em giỏi như vậy sao?" Giọng Trì Ngộ lại nhẹ hơn, chậm rãi ôm Nhiễm Cấm lắc lư cơ thể.

Nhiễm Cấm nghe thấy ý cười của cô, nóng rực, mềm mại, cảm xúc nhanh chóng hoà theo, cùng cô nở nụ cười, "Dù không có kinh nghiệm, nhưng chỉ cần là chuyện khiến em vui vẻ thì chị cảm thấy mình có thể làm tốt."

Vậy nên, yêu thương vốn dĩ không cần kinh nghiệm, chỉ cần một trái tim chân thành.

Trì Ngộ ôm khuôn mặt Nhiễm Cấm và hôn nàng thật sâu.

"Em vẫn luôn cố gắng để chị nhìn thấy những điều đẹp đẽ trên thế giới này. Nhưng mà......" Trì Ngộ nói, "Chị chỉ có thể yêu mỗi mình em thôi."

Nhiễm Cấm ngoái đầu lại nhìn người đang ở phía sau, hiếm khi không nhịn được chủ động hôn Trì Ngộ.

"Chị yêu thế giới này, bởi vì đó là do em tự tay thắp sáng. Và, chị cũng yêu em."

【 Toàn văn hoàn 】