Vì cạn kiệt thể lực, lúc này Nhiễm Cấm mềm nhũn nằm trong lòng Trì Ngộ, để mặc cô bế lên giường.

Cơn bủn rủn từng chút được giảm bớt.

Chiếc đèn ngủ nhỏ toả ra ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, phủ lên khuôn mặt vẫn còn đọng hơi ẩm của Nhiễm Cấm một lớp màu cam dịu dàng.

Làm nàng lại càng xinh đẹp và yếu đuối.

"Em muốn biết tất cả quá khứ của người em yêu."

Trì Ngộ hỏi xong cũng không nôn nóng, chỉ vuốt ve lên từng ngọn tóc của Nhiễm Cấm, lặng yên chờ đợi.

Đôi mắt ửng hồng từ từ dịu đi, trong cặp mắt xinh đẹp này của Nhiễm Cấm dường như luôn chứa đựng cả đại dương sâu thẳm, lúc nào cũng đầy tâm sự.

Sau một lúc lâu, Nhiễm Cấm vẫn không hé răng về những chuyện mình đã trải qua.

Trì Ngộ có thể hiểu được.

Từ lúc ở chung trong phòng tắm vừa rồi Trì Ngộ đã hiểu, cả tâm lý và sinh lý của Nhiễm Cấm đều bị kìm hãm và đè nén rất nặng nề, nàng phải khắc chế tình cảm đến mức vô vọng. Chuyện này lại có liên quan đến quỹ đạo cuộc sống của nàng, và những vết thương lòng ấy không thể chữa lành trong một sớm một chiều.

So với người bình thường lại còn khó thổ lộ cảm xúc hơn, Trì Ngộ biết.

Nhưng việc này cũng không ngăn được Trì Ngộ muốn chung sống cùng nàng, muốn yêu thương nàng.

Trì Ngộ cũng không muốn ép buộc nàng.

Hiện tại, Nhiễm Cấm dưới sự dẫn dắt của Trì Ngộ đã có thể bắt đầu học cách tận hưởng, sẽ mở miệng yêu cầu, đây là bước đầu tiên để nàng lưu luyến thế gian.

Sau này còn rất nhiều bước phải đi, bây giờ không nói cũng không sao.

Trì Ngộ sẽ luôn bên cạnh nàng, dùng thời gian của cả đời này để chữa lành, để bù đắp tất cả cho nàng.

Ánh mắt Nhiễm Cấm hướng về bàn tay của Trì Ngộ.

Trì Ngộ lập tức hiểu ý, nâng tay lên, đan vào những ngón tay nàng.

Nhiễm Cấm không ngờ chỉ một ánh mắt như vậy vẫn được Trì Ngộ thấu hiểu, khuôn mặt mới vừa hạ nhiệt lại chợt nóng lên.

Trì Ngộ nhìn vết sẹo đã liền miệng trên hổ khẩu của nàng, khẽ thở dài.

Cơ thể này của Nhiễm Cấm, bị thương rồi lành, lành rồi lại bị thương.

Trì Ngộ mỉm cười với nàng, vuốt ve trán nàng, nói: "Chắc vừa rồi mệt lắm phải không? Ngủ đi."

Nhiễm Cấm vốn định nói "Không mệt, chỉ cần em vui vẻ thì chị không mệt chút nào", lời đến miệng lại không nói ra thành tiếng.

Bởi vì bản thân nàng cũng rất vui.

Tuy rằng đã làm những chuyện khi nghĩ đến lại mặt đỏ tai hồng, nhưng nàng chưa bao giờ buông thả cảm xúc của mình đến vậy......

Nhiễm Cấm "Ừm" một tiếng, nhớ lại cảnh tượng cùng Trì Ngộ vừa rồi, hơi ngượng ngùng nhưng nhiều hơn là cảm giác hạnh phúc, khóe môi bất giác cong lên ý cười mà bản thân nàng cũng không nhận ra.

Dù công việc bận rộn hay mệt mỏi đến đâu, Nhiễm Cấm vẫn luôn bị mất ngủ, nhưng lúc này nàng mệt thật sự, cơn buồn ngủ bao vây, mí mắt dần trĩu nặng.

Khi sắp chìm vào giấc ngủ, Trì Ngộ đặt xuống một nụ hôn, Nhiễm Cấm ngạc nhiên lần nữa mở mắt ra.

"Em ôm chị ngủ được không?" Khoảng cách giữa hai người rất gần, Nhiễm Cấm có thể thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đáy mắt Trì Ngộ.

Nhiễm Cấm do dự một lát, không trực tiếp từ chối Trì Ngộ.

Trì Ngộ vừa nhìn đã hiểu, nhanh chóng ôm nàng vào lòng.

Nhiễm Cấm gối đầu lên tay Trì Ngộ, lo lắng nói: "Chị nặng thế này mà còn đè em cả đêm, ngày mai tay em sẽ đau nhức."

"Không sao." Trì Ngộ sợ nàng lại chạy, lập tức vòng qua eo nàng, ôm càng chặt hơn, hôn lên trán nàng, "Chị nặng chỗ nào chứ? Lúc nãy em ước lượng thử rồi, không nặng chút nào."

Nhiễm Cấm nhớ tới chuyện vừa rồi, tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.

"Sao vậy?" Trì Ngộ cảm thấy cơ thể Nhiễm Cấm căng thẳng, cô đã hơi buồn ngủ, đúng lúc vành tai Nhiễm Cấm ngay trong tầm tay cô, liền nhẹ nhàng xoa xoa, muốn trấn an nàng.

Không ngờ Nhiễm Cấm lại nắm chặt góc áo cô, khẽ hắt xì một tiếng trong lòng cô.

Trì Ngộ: "......"

Mở to mắt, cúi đầu nhìn nàng.

Nhiễm Cấm mặt đỏ như máu, che miệng, cả thế giới chỉ còn lại tiếng đập của quả tim nàng.

"Còn muốn sao?" Trì Ngộ chờ mong nói, "Nhưng em sợ chị không thoải mái."

"Không phải......" Bị thể chất đặc thù làm cho bối rối, Nhiễm Cấm hết đường chối cãi.

Trì Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là chị Tiểu Nhiễm làm nha? Nhưng cả hai tay chị đều bị thương rồi, chắc không thể làm lụng vất vả được đâu ha?"

"Thật sự không phải......" Nhiễm Cấm nắm vạt áo ngủ của Trì Ngộ, hơi khẩn trương, "Chỉ là, chính là, mỗi khi quá gần em sẽ rất dễ như vậy."

Nghe Nhiễm Cấm nói cái gì "Chỉ là", "Chính là", có vẻ như rất băn khoăn về chuyện này.

Trì Ngộ phụt cười thành tiếng, xoa đầu Nhiễm Cấm, nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng giấu trong ngực mình, cười nói: "Biết chị vô cùng đặc biệt thích em rồi."

Quả nhiên, Nhiễm Cấm lại im lặng.

"Em trêu chị thôi, em biết chị mệt lắm rồi. Chúng ta cùng nhau đi ngủ, được không?"

Giọng Trì Ngộ thật mềm dịu, như đang dỗ dành trẻ con.

Trước kia, Nhiễm Cấm cũng dùng giọng điệu thế này để dỗ Nại Nại ngủ.

Cho nên...... Nhiễm Cấm thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Ngộ đang xem mình là trẻ con sao?

Vành tai bị Trì Ngộ xoa có hơi nóng lên, nhưng không khó chịu.

Trì Ngộ dần đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ an yên, đẹp đẽ.

Sau khi Nhiễm Cấm xác định Trì Ngộ đã ngủ rồi, lặng lẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.

Chị xin lỗi, Tiểu Ngộ, chuyện em hỏi chị vẫn chưa thể kể với em.

Chị biết Trâu Thanh đang nằm trong tay em, với khả năng của em hẳn là đã lấy được phần lớn bí mật của Sinh học Minh Bằng.

Nhưng, thân phận và quá khứ của chị, vẫn không có cách nào chính miệng nói ra.

Chị từng sợ rằng em sẽ bị tổn thương sau khi biết được quá khứ của chị.

Đã muốn ngăn chặn tất cả những điều có nguy cơ làm tổn thương đến em.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng có lẽ lúc này đã không còn kịp nữa.

Nhưng chị vẫn sẽ cố hết sức.

"Em muốn biết tất cả quá khứ của người em yêu."

Nhiễm Cấm nhớ đến ba từ "Người em yêu" của Trì Ngộ, rõ ràng là muốn nói cho nàng nghe......

Nhiễm Cấm đã từng tưởng tượng người yêu của Trì Ngộ sẽ như thế nào, có khiến nàng nảy sinh cảm giác ghen ghét hay không.

Mà trong tất cả những tưởng tượng ấy, không có vai chính nào là bản thân nàng.

Tất cả mọi thứ ở hiện tại, xa xỉ và đẹp đẽ, hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của Nhiễm Cấm.

Cho nên, không cần biết tương lai sẽ thế nào, có thể sống được bao lâu, đối với Nhiễm Cấm, hiện tại đã là điều tốt đẹp nhất nàng không dám hy vọng, thậm chí, nàng đã có được sự yêu thương của thần minh nằm ngoài tầm với, trong cuộc đời này, nàng không còn gì hối tiếc.

Đêm nay đã rất phóng túng, Nhiễm Cấm hạ quyết tâm, tiếp tục phóng túng một lần này nữa thôi.

Nàng muốn có một đêm bình yên trong vòng tay Trì Ngộ, dù ngày mai kia có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần một đêm bên Trì Ngộ thế này thôi là đã đủ trọn vẹn.

Nhiễm Cấm đã từng lang thang vô định giữa thế gian, dùng sự đau đớn để thức tỉnh bản thân —— mình cũng biết đau, mình cũng là một con người.

Lúc này đây, Nhiễm Cấm được Trì Ngộ đánh thức ái, luyến, si, triền*, nàng chợt nhận ra, ngoài việc tự làm tổn thương bản thân, còn có rất nhiều cảm xúc chứng minh rằng nàng không khác gì một "Người bình thường".

(*Ái: yêu; Luyến: yêu thương, mến mộ, thương tiếc; Si: si mê, đam mê, Triền: triền miên, dây dưa, quấn quýt. Đoạn này theo mình thấy thì để nguyên nghĩa Hán Việt hay hơn dùng từ thuần Việt để thay thế.)

Nhiễm Cấm giữ chặt góc áo Trì Ngộ, nhắm mắt lại.

Cảm ơn em, Tiểu Ngộ.

......

Những tưởng đêm nay sẽ không có cách nào đi vào giấc ngủ, không ngờ khi Nhiễm Cấm tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Tối qua, nàng không biết mình ngủ từ bao giờ, lúc thức dậy đầu óc minh mẫn, vết thương cũng không còn quá đau.

Nàng vẫn đang rúc người trong lồng ngực Trì Ngộ.

Nhiễm Cấm chăm chú nhìn gương mặt Trì Ngộ, khẽ mỉm cười.

Có lẽ đều là nhờ Tiểu Ngộ.

Có thể vì quá mệt, giấc ngủ này Trì Ngộ ngủ rất sâu.

Khi sắp tỉnh dậy thì cô mơ màng thấy Nhiễm Cấm lại bỏ đi, cô tìm mãi không thấy người, lòng nóng như lửa đốt.

Trong lòng hoảng hốt, bật tỉnh.

Khi vừa tỉnh dậy, phát hiện Nhiễm Cấm vẫn còn nằm trong lòng mình, không đi đâu cả, chỉ là đang quay lưng về phía này.

Thì ra chỉ là mơ......

Trì Ngộ nhẹ nhõm thở ra, nheo mắt, thấy Nhiễm Cấm đang xem di động.

Sớm như vậy đã bắt đầu làm việc?

Trì Ngộ còn tưởng nàng đang đọc email.

Vì tư thế đang nằm, Trì Ngộ cao hơn Nhiễm Cấm một chút, có thể dễ dàng nhìn thấy màn hình di động của Nhiễm Cấm.

Cô cũng không định xem trộm, nhưng vừa lướt qua đã nhìn thấy rõ ràng.

Trì Ngộ thấy nàng đang dừng ở giao diện đối thoại của WeChat, đang lướt lên xem lại những đoạn chat trước đó cùng "Tiểu Ngộ", đọc hết từng tin nhắn rồi lại vuốt lên trên.

Có những tin đọc rất nhanh, cũng có những tin đọc mấy lần mới thôi.

Trì Ngộ: "......"

Thì ra không phải đang làm việc mà đang đọc lại tin nhắn WeChat.

Trì Ngộ cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Nhưng Trì Ngộ đột nhiên nghĩ đến, Nhiễm Cấm đã sửa tên WeChat của cô lại, sửa thành "Tiểu Ngộ" không có gì khác biệt.

Không chịu đổi thành "Vợ yêu" như cô muốn.

Trì Ngộ có chút không vui, nhắm mắt, siết chặt vòng tay, kéo nàng lại gần hơn.

Nhiễm Cấm nhận ra Trì Ngộ đã thức, lập tức khoá di động rồi đặt xuống.

"Em dậy rồi?" Nhiễm Cấm ngoái đầu nhìn về sau, nhưng vì đang bị ôm, nàng không thể quay người lại hoàn toàn.

Trì Ngộ đang cọ cọ lên tai nàng, mềm nhũn "Ừm" một tiếng: "Chị dậy lúc nào vậy? Ngủ không ngon sao? Hay là do em ôm chị không thoải mái?"

Được Trì Ngộ ôm thật sự quá thoải mái, lại an tâm, Nhiễm Cấm cũng nhẹ giọng nói: "Không có, chị ngủ ngon lắm."

Trì Ngộ sờ sờ bụng nàng: "Có đói bụng không?"

Nhiễm Cấm không xoay người, nhưng đầu nàng đang lắc lắc trong lòng cô.

Cảm giác cái đầu tròn tròn cọ xát trong ngực thật đáng yêu, Trì Ngộ nhịn không được càng ôm nàng chặt hơn.

Nhiễm Cấm bị ôm đến tim đập thùng thùng, tất nhiên Trì Ngộ cũng cảm giác được cơ thể của nàng đột nhiên cứng đờ.

Sau những tiếp xúc thân mật gần đây, Trì Ngộ ngày càng quen thuộc với thể chất đặc biệt của Nhiễm Cấm, không muốn tiếp tục khi dễ nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng rồi nói: "Chúng ta cùng nhau dậy ăn sáng nha?"

Trì Ngộ chăm sóc Nhiễm Cấm như thể đang chăm sóc cho một sinh vật vô cùng mong manh yếu ớt, những lời này lại mang theo hơi thở ấm áp của cuộc sống thường ngày, giống như họ là những người bạn đời đã sống bên nhau rất nhiều năm.

"Được rồi."

Nhiễm Cấm ngồi dậy đi xuống giường, nhưng Trì Ngộ vẫn nằm đó.

Nhiễm Cấm quay đầu lại nhìn cô.

Trì Ngộ ở trên giường ngước đầu nhìn nàng, ngọt ngào hỏi: "Chị Tiểu Nhiễm, nụ hôn chào buổi sáng của em đâu?"

Nhiễm Cấm hai mắt mở to: "Hôn chào buổi sáng?"

"Không hôn chào buổi sáng không chịu dậy đâu."

Nhiễm Cấm khá bất lực, nhưng nàng luôn rất thích Trì Ngộ làm nũng trước mặt nàng, tốt nhất là tất cả những thứ này Trì Ngộ chỉ dành cho riêng nàng, để nàng là người duy nhất có cơ hội yêu chiều Trì Ngộ.

Nhiễm Cấm ngoan ngoãn đi lại, chống một bên đầu gối xuống giường, hôn lên môi Trì Ngộ.

Trì Ngộ rất hài lòng lăn nhanh xuống giường, Nhiễm Cấm sợ cô té ngã: "Chậm một chút."

Trì Ngộ ôm eo Nhiễm Cấm cùng nhau rửa mặt, suốt cả quá trình đó đều gác cằm lên vai nàng, không khác con lười bao nhiêu.

Nhiễm Cấm bị cô làm cho bật cười: "Tiểu Ngộ, có cần chị giúp em đánh răng rửa mặt không?"

"Được đó." Trì Ngộ tiếp tục cọ lên người nàng, "Nói rồi không được đổi ý. Nửa đời sau của em, mỗi ngày đều phải được chị Tiểu Nhiễm hôn chào buổi sáng, cũng muốn chị Tiểu Nhiễm đánh răng rửa mặt cho em nữa."

Nhiễm Cấm nghe cô nói chuyện xa xôi như vậy, trong lòng nôn nao, lại có chút buồn bã.

Trì Ngộ không cho nàng có cơ hội phiền não, bế nàng lên bồn rửa mặt, không kiêng nể gì.

......

Sau khi Nhiễm Cấm nghe điện thoại vội vàng ra cửa.

"Chờ một chút." Trì Ngộ nói, "Cho em mượn di động của chị."

Nhiễm Cấm không hỏi cô muốn làm gì, Trì Ngộ muốn nàng liền đưa, sau khi mở khoá xong lập tức đưa vào tay Trì Ngộ.

Thấy Nhiễm Cấm lại trở về trạng thái thiên y bách thuận với mình như trước, Trì Ngộ cong khoé môi hí hoáy trên điện thoại của nàng một hồi, sau đó như thể đã hoàn thành một trò đùa dai, trả lại cho nàng.

Nhiễm Cấm tò mò hỏi cô: "Dùng xong rồi sao?"

"Ừm." Trì Ngộ nói, "Chị có việc cần ra ngoài à?"

"Ừ." Sắc mặt Nhiễm Cấm hơi nặng nề, muốn nói lại thôi.

"Hiện tại họ Trâu đang nằm trong tay em." Trì Ngộ nói thẳng không cố kỵ, "Em có niềm tin có thể dùng bà ta để đánh bại Hà Dật, còn bên chị thì sao?"

Ánh mắt Trì Ngộ hướng về cánh tay phải của nàng: "Chị luôn thận trọng như vậy, người có thể khiến chị bị thương chắc chắn phải nằm ngoài dự đoán của chị. Chị đã xác định thân phận đối phương chưa?"

Sự thông minh và mạnh mẽ của Trì Ngộ làm trái tim Nhiễm Cấm nóng bừng, cảm giác say mê chảy tràn trong lòng nàng.

Nhiễm Cấm trấn định cảm xúc, gật đầu, nghiêm túc nói: "Lúc đó chị đến ngân hàng tư nhân cần phải mở ba lớp khoá mới vào được, đó là địa điểm bí mật của chị và những người kia, ngoại trừ người của chị thì không ai biết được. Có thể ra tay ở nơi đó, thân phận không cần nói cũng biết."

Kết hợp với vết thương trên cổ và cánh tay phải của Nhiễm Cấm, trong đầu Trì Ngộ hiện lên một loạt hình ảnh ám sát đáng sợ, nhất định là đối phương đánh lén Nhiễm Cấm trong chỗ tối, ý định cắt cổ nàng, nhưng bị nàng đưa tay ngăn cản.

"Chị đã tìm ra cách đối phó chưa?"

Nhiễm Cấm không những nghĩ ra cách, mà đã bắt đầu ra tay thanh lý môn hộ*.

(*Thanh lý môn hộ: xử lý những kẻ phản bội.)

Nhắc đến chuyện này, trong mắt nàng dần hiện lên sự lạnh lẽo, "Bọn họ đã bắt đầu đắc ý vênh váo, nhìn vào hành động ngông cuồng lần này thì biết. Họ muốn chị chết thì còn phải xem lại mình có khả năng hay không. Yên tâm, đối phó bọn họ cũng không khó."

Sát khí của Nhiễm Cấm nhanh chóng được thu lại, khi nàng ý thức được người đang đối diện với mình chính là Trì Ngộ mà không phải "Đồng bạn" của nàng.

Sợ Trì Ngộ sẽ bị hoảng sợ vì sự lạnh lẽo mà nàng chưa bao giờ lộ ra trước đây.

Không ngờ Trì Ngộ không chút nào sợ hãi, còn mê muội nhìn nàng, mắt mở to không chớp.

Nhiễm Cấm bị cô nhìn đến không được tự nhiên.

"Chị Tiểu Nhiễm nhà ta lúc dữ lên cũng thật quyến rũ nha." Trì Ngộ cười nói.

Nhiễm Cấm: "...... Chị phải đi đây."

Trì Ngộ gật đầu: "Em cũng có vài việc cần làm, tối nay gặp lại nha."

Nhiễm Cấm đang muốn nói đêm nay sẽ không về, bảo Trì Ngộ đừng chờ nàng.

Trì Ngộ giữ cổ áo nàng, đưa tới trước mặt mình, dán lên tai nàng nói: "Tối nay tiếp tục."

Nghe xong câu này, cả tai trong tai ngoài của Nhiễm Cấm đều đỏ bừng, ánh mắt vội chuyển sang nơi khác, gấp gáp nói: "Chị đi đây."

"Ừm, tối gặp." Trì Ngộ vẫn tiếp tục mỉm cười.

Cả ngày đều như ngựa không ngừng vó, Nhiễm Cấm ngồi vào trong xe, mở ra một ứng dụng trên máy tính bảng, trên bản đồ xuất hiện hai điểm định vị.

Nhiễm Cấm bất động nhìn hai điểm này di động trên bản đồ.

Hai vị trí này là của Chu Vũ và Uông Hân Nghi.

Hôm trước, hôm qua và hôm nay, họ đi đến đâu, gặp những ai, Nhiễm Cấm rõ như lòng bàn tay.

Nhiễm Cấm lặng lẽ nhìn một lúc lâu, sau đó mở ra một bảng biểu.

Có hơn sáu mươi cái tên trong bảng biểu này, nàng gạch bỏ năm cái tên trong đó.

Khi đang suy tư thì điện thoại báo có tin nhắn WeChat.

Vừa mở WeChat ra, nàng chợt sửng sốt.

[tình yêu][tình yêu][tình yêu] Hôn hôn vợ yêu Tiểu Ngộ [tình yêu][tình yêu][tình yêu]:

【 Tọa độ 】

【 Trâu Thanh đồng ý đưa chúng ta đến nơi đó, chị đi không? 】

Nơi đó?

Tuy rằng không nói rõ, nhưng Nhiễm Cấm lập tức hiểu ra.

Là căn cứ mà nàng vẫn luôn tìm kiếm, là nơi Sinh học Minh Bằng bí mật thuần hoá người nhân bản, cũng có khả năng là nơi giải quyết hậu quả.

Mặc dù rất nhiều người nhân bản được ra đời ở nơi đó, nhưng họ không thể chứng kiến quá trình bị đưa vào "Xã hội loài người", cho nên dù là Chu Vũ, Uông Hân Nghi hay là Đỗ Trác, đều xuất thân từ căn cứ đó, nhưng lại không biết nó nằm ở đâu.

Trong lòng Nhiễm Cấm chợt dâng lên một niềm vui sướng dịu dàng, không ngờ Trì Ngộ lại giúp nàng giải quyết gánh nặng bấy lâu nay.

Hơn nữa......

"Hôn hôn vợ yêu Tiểu Ngộ"?

Lúc Trì Ngộ mượn di động của nàng, là để sửa tên WeChat?

Nhiễm Cấm: "......"

Nhìn thấy hai từ "Vợ yêu" ngang nhiên xuất hiện trước mắt nàng không chút e ngại, khuôn mặt nàng nhanh chóng nóng lên.

Đồng thời, không thể không xem đi xem lại.

Xưng hô vừa tuỳ hứng vừa đáng yêu, nhưng lúc nào nói chuyện cũng nghiêm túc và đáng tin cậy, đúng là trên đời này chỉ có duy nhất Tiểu Ngộ.

Nhiễm Cấm suy nghĩ một chút, liền trả lời "Hôn hôn vợ yêu Tiểu Ngộ": 【 Đi. 】