Chương 61: Nam Thành


Cơ thể Lê Tố nặng nề ngã xuống, Thẩm Khinh Vi đứng gần đó, vội đỡ lấy ông, khi quản gia từ trên tầng đi xuống nhìn thấy vậy cũng sửng sốt, lập tức gọi: "Ông chủ!"


Âm thanh kinh động tới Tiêu Tiêu và A Tử trong phòng, hai mẹ con vội vàng đi xuống, Lê Tố đang được Thẩm Khinh Vi đỡ lấy.


"Ông xã!" Tiêu Tiêu giống như đột nhiên tỉnh táo, bà chạy tới, nhào lên người Lê Tố: "Ông xã, anh sao thế?"


Lê Tố nhắm chặt mắt, hai tay thõng xuống, A Tử nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khóe mắt đỏ ửng, cô nghẹn ngào gọi: "Bố?"


"Bố!" Lê Tử đứng bên cạnh Lê Tố, đau khổ khóc lên: "Bố!"


Quản gia lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Liêu, thông báo tình hình của Lê Tố, bác sĩ Liêu lại vội vàng quay lại, khi tới nhà họ Lê, Lê Tố đang ngằm ngửa trên ghế, sắc mặt ông tái nhợt, trên người có vết máu.


"Chuyện gì thế?" Bác sĩ Liêu không hiểu, Lê Tố là người từng trải vô vàn chuyện lớn nhỏ, hơn nữa từ lúc đứa trẻ mất tích tới hiện tại, ông vẫn không kêu ca, tại sao hiện tại lại đột nhiên ngã xuống?


Tiêu Tiêu chỉ vào Ngân Tranh: "Là cô ta! Là cô ta đã nói gì đó!"


Bà xông tới trước mặt Ngân Tranh, tức giận đùng đùng: "Cô đã nói gì với anh ấy?"


Trên mặt Tiêu Tiêu có vệt đỏ khác thường, cơ thể vốn dĩ đã yếu ớt, cũng không được nghỉ ngơi, lại thấy Lê Tố đột nhiên ngã xuống, hiện tại thần kinh của bà căng cứng, có hiện tượng sụp đổ bất cứ lúc nào.


Bác sĩ Liêu nhìn gia đình này, khẽ thở dài.


Hiện tại cũng có mấy phần tin tưởng những lời trái với thiên đạo, ảnh hưởng tới con cháu đời sau mà Lê Tố nói lúc trước.


Thật là nghiệp chướng! Một gia đình yên ổn, sao lại trở thành thế này? Bác sĩ Liêu lắc đầu, Tiêu Tiêu còn đang nắm lấy cổ áo Ngân Tranh, nhưng bị Thẩm Khinh Vi kéo ra, Thẩm Khinh Vi nói: "Chúng tôi chỉ nói sự thật với ông Lê mà thôi."


"Sự thật gì?" Âm thanh của A Tử rất nhỏ, khẽ hỏi.


Ngân Tranh nói: "Người tới làm khách nhà các vị, không phải là sư phụ chúng tôi."


"Cô nói dối!" Tiêu Tiêu nổi điên: "Chính là sư phụ các người! Chính ông ta cũng nói ông ta là Hà Càn, sao lại không phải sư phụ các người? Sao nào? Bây giờ xảy ra chuyện muốn chạy à? Cho rằng chúng tôi sẽ tin chắc? Tôi nói cho các người biết, đừng có mơ! Các người không tìm con về cho chúng tôi, tôi sẽ..."


"Tôi sẽ..."


Những lời chua ngoa nói tới đây, Tiêu Tiêu có chút nghẹn.


Bà có thể làm gì? Giết Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh? Hay là giết Hà Càn? Như thế con của bà sẽ quay về sao?


Đôi mắt Tiêu Tiêu đỏ ửng, vừa đỏ vừa sưng, đau dữ dội, nước mắt bà chảy đầy mặt, khóc lóc thảm thương, A Tử sau lưng gọi: "Mẹ, mẹ bình tĩnh đi."


Bình tĩnh? Bà cũng muốn bình tĩnh, suốt những ngày qua, vô số lần bà tự nói với bản thân, bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhưng bà phải bình tĩnh thế nào đây? Vừa nghĩ tới đứa con hiện tại không biết đang ở đâu, làm gì, có bị...


Bà làm sao có thể bình tĩnh được?


Hai chân Tiêu Tiêu mềm nhũn, ngã ngồi xuống sàn, hai mắt đờ đẫn, lẩm bẩm gọi biệt danh của đứa trẻ.


A Tử quỳ bên cạnh bà, ôm lấy Tiêu Tiêu cùng khóc lên.


Bác sĩ Liêu đang chuẩn bị kiểm tra cơ thể cho Lê Tố, nhưng thấy ông chầm chậm mở mắt, Lê Tố đau đầu như muốn vỡ ra, sắc mặt tái nhợt, một người đang yên đang lành, chỉ một lúc không thấy mặt, đã giống như già đi mười tuổi, bác sĩ Liêu nhìn cũng không thể cầm lòng.


"Hai vị, tại sao lại nói vậy?" Lê Tố vừa tỉnh lại, âm thanh khàn khàn, vô lực, dường như ông bị rút đi tất cả tinh thần, cả người như chìm vào trong vũng bùn, giày vò không thoát ra.


Ngân Tranh nói: "Trong phòng cho khách không có bất kì vết tích nào của sư phụ tôi để lại."


"Có phải thời gian quá lâu rồi, nên hai người không phát hiện ra?" Lê Tố nói: "Hoặc là ông ấy che giấu quá tốt."


"Ông Lê." Tuy Ngân Tranh đồng cảm với hoàn cảnh gia đình này gặp phải, nhưng cô ấy vẫn nói thật lòng: "Người ở trong xác thực không phải là sư phụ chúng tôi, nhưng chuyện đứa bé mất tích, nếu ông tin tưởng Âm Dương Môn chúng tôi, chúng tôi nhất định giúp ông tìm ra."


Lê Tố mất hồn: "Tìm ra, tìm ra..."


Tìm ra, là sống hay chết?


Đột nhiên ông không dám hỏi, chỉ có thể gật đầu, cắn lên đầu lưỡi: "Làm phiền rồi."


Ngân Tranh hỏi: "Ông có thể kể lại chi tiết chuyện ông gặp 'sư phụ' tôi được không?"


Lê Tố bị câu nói của Ngân Tranh kéo về kí ức ngày hôm đó.


Là ngày trời âm u, ông từ công ty về nhà, trên đường xe cộ xảy ra chút vấn đề, nhưng cách nhà cũng không xa, cho nên ông đi bộ về nhà, từ xa xa nhìn thấy một người mặc áo choàng đứng dưới gốc cây.


Ở Nam Thành, cũng không thiếu người bói mệnh, càng không thiếu người mặc áo choàng xám đi trên đường, nhưng ông càng nhìn càng thấy quen mắt.


Nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là Hà Càn mà trước kia học thuật pháp cùng ông ở Âm Dương Môn sao?


"Lê sư đệ." Đối phương gọi một tiếng, ông vội nói: "Hà sư huynh!"


Khi còn ở Âm Dương Môn, hai người từng xưng hô sư huynh sư đệ.


Ngân Tranh ngắt lời ông, hỏi: "Người đó gọi ông trước sao?"


Lê Tố chầm chậm gật đầu: "Đúng thế, ông ấy gọi tôi trước."


"Ông không phát hiện điều gì khác thường sao?"


"Tôi..." Lúc này Lê Tố nghĩ kĩ lại, hình như có gì đó không đúng, đầu tiên nhìn vẻ ngoài của Hà Càn quá trẻ, không có gì khác với trước kia, ban đầu ông còn tưởng Hà Càn có thuật bảo dưỡng nhan sắc, còn khen hai câu, Hà Càn cười cười, không trả lời, hiện tại nhớ lại, khắp nơi đều là nghi vấn.


"Trẻ tuổi?" Đột nhiên Thẩm Khinh Vi chen lời, hỏi: "Trên mặt ông ấy có sẹo không?"


"Sẹo?" Lê Tố lắc đầu: "Không có."


Thẩm Khinh Vi nhìn sang Ngân Tranh, ánh mắt hai người sáng tỏ.


A Tử không hiểu: "Hai người nói vậy là có ý gì? Nếu người đó không phải sư phụ của hai người, vậy ai đã đưa em trai tôi đi?"


Câu nói này khiến không khí trong phòng khách lặng đi, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh không cách nào trả lời vấn đề này, vì bọn họ không biết là ai đưa đi, khả năng lớn nhất, chính là vị sư thúc chưa từng gặp mặt.


Suy cho cùng, chuyện này vẫn liên quan tới Âm Dương Môn.


Ngân Tranh hỏi: "Ông Lê, gần đây Nam Thành các ông có xảy ra chuyện kì lạ nào không?"


Lê Tố đang suy nghĩ, bác sĩ Liêu nói: "Chuyện gì được tính là chuyện kì lạ?"


"Ví dụ, có hung án hay hung trạch li kì nào, hoặc là nơi có âm khí nặng."


Nếu thật sự người đó là sư thúc, muốn sửa lại số mệnh cho những đứa trẻ kia, vậy chắc chắn người đó phải tìm tới nơi có âm khí nặng, bác sĩ Liêu suy nghĩ một lúc nói: "Gia đình phía bắc Nam Thành có tính không?"


Quản gia nhiều chuyện nói: "Gia đình bị cướp giết à?"


"Là một cặp vợ chồng trẻ, bị giết hại, nhưng không nghe ai đồn có chuyện li kì nào."


"Mấy hôm trước ở trong trung tâm thành phố có tai nạn xe, còn đâm liên hoàn, chết ba người."


Ngân Tranh nhìn sang Thẩm Khinh Vi, lắc đầu, hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"


"Hình như là hết rồi?"


Đột nhiên bác sĩ Liêu nói: "Hung trạch rất lâu về trước có tính không?"


Ngân Tranh nhìn sang bác sĩ Liêu: "Rất lâu về trước?"


"Tôi cũng không biết, khi tôi được sinh ra đã nghe nói ở đó có ma quỷ, nhưng không có ai dám vào trong, đã rất nhiều năm rồi."


Có chút giống, Ngân Tranh hỏi: "Ở đâu?"


"Ở ngoại ô, nơi đó bị bỏ hoang từ lâu rồi." Bác sĩ Liêu nói: "Mọi người muốn tới đó à?"


Ngân Tranh gật đầu, chuyện không thể chậm trễ, cô ấy cùng Thẩm Khinh Vi muốn lập tức tới đó, Lê Tố nói: "Từ đây tới đó xa lắm, lái xe đi, tôi đưa hai người tới đó."


"Bố, bố đừng đi." Trên người ông vẫn còn dính máu ban nãy vừa nôn ra, không ai yên tâm nổi, A Tử nói: "Để con đi cùng bọn họ."


Lê Tố ngạc nhiên: "Con?"


A Tử gần như không ra khỏi nhà, tại sao đột nhiên lại muốn đi cùng Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi? Lê Tố không yên tâm, đắn đo suy nghĩ, nhưng ông vừa động đậy, trái tim liền đau đớn, cảm xúc kìm nén lâu ngày dâng trào, rất khó hồi phục trong thời gian ngắn, A Tử quỳ xuống nói: "Đây là vì đi tìm em trai con, con không có lí do gì để không đi."


"Bố, mẹ, hai người ở nhà nghỉ ngơi đi."


Sắc mặt A Tử tái nhợt, cơ thể yếu ớt, nhìn như một cơn gió thổi cũng có thể ngã xuống, nhưng lại toát lên vẻ kiên định từ trong nội tâm, Lê Tố nhìn về phía A Tử, mấy giây sau gật đầu: "Được rồi, con đi đi, có chuyện gì thì gọi điện cho bố."


A Tử gật đầu, nói với bác sĩ Liêu: "Chú Liêu, bố cháu làm phiền chú rồi."


Bác sĩ Liêu gật đầu: "Mọi người đi đi."


Tốt nhất, có thể dẫn đứa bé về, cái nhà này đã không còn giống nhà nữa rồi, nếu đứa bé không quay về, ông thật sự không dám nghĩ tới hậu quả, Tiêu Tiêu cũng hiếm thấy không phát điên, mà nhìn về phía ba người đang rời đi.


Bà muốn nói một câu cẩn thận, nhưng không thể cất thành lời, mở to mắt nhìn bọn họ rời đi.


Phòng khách chết lặng, chỉ có gió lạnh xào xạc, mưa to gió lớn, mấy người nhìn ra bên ngoài, trái tim không khống chế được thấp thỏm.


Cửa xe bị nước mưa làm ướt sũng, nước mưa bộp bộp rơi xuống, A Tử ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Cô Lê, lát nữa cô có thể không cần xuống xe."


A Tử gật đầu: "Cảm ơn."


"Có khả năng tìm được em trai tôi không?"


Thẩm Khinh Vi cũng không dám đảm bảo, cô trầm ngâm hai giây, Ngân Tranh nói: "Không chắc."


A Tử ừm một tiếng, nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên hỏi: "Có phải hai người... từng bắt rất nhiều ma quỷ không?"


Tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Thẩm Khinh Vi nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng không giấu, cô gật đầu: "Từng gặp rất nhiều."


"Vậy ma quỷ có dáng vẻ thế nào?"


Dáng vẻ thế nào? Thẩm Khinh Vi nhớ tới những con ma từng gặp suốt hành trình, có con bị giam cầm vì tình yêu, có con oán khí không tan, có con không tìm được đường để đầu thai, âm thọ chưa tận.


"Ma quỷ giống con người." Ngân Tranh nói: "Có tất cả mọi hình dạng, tại sao cô Lê lại hỏi vậy?"


A Tử rũ mắt: "Chỉ là tôi hiếu kì thôi."


Ánh mắt A Tử buồn bã, nhìn ra bên ngoài, cắn môi.


Ngân Tranh nghiêng mắt nhìn A Tử, mấy giây sau di chuyển tầm nhìn, thân xe lắc lư, đường xá trong cơn mưa không dễ đi, đặc biệt là ở khu vực bị bỏ hoang, đường rất lầy lội, lốp xe ma sát trên đường đất, nghiêng trái nghiêng phải.


A Tử bị rung lắc rất khó chịu, sắc mặt cô tái nhợt vô cùng, ấn đường nhíu chặt, hô hấp không thuận, Thẩm Khinh Vi hết cách, chỉ đành bảo tài xế lái xe chậm lại, nhưng đây đã là tốc độ chậm nhất, may mà con đường bùn đất không dài, rất nhanh, bọn họ tới được hung trạch.


Khi tới nơi, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Nơi đây từng xảy ra chuyện gì?"


Tài xế giải thích: "Nghe nói nơi đây vốn dĩ từng có một gia đình ba người, có con gái, sức khỏe yếu ớt lắm bệnh, sau đó cô con gái qua đời, bố mẹ luôn nói gặp ma, sau đó chuyển nhà khỏi đây, sau này có mấy gia đình vào ở, đều nói bên trong có ma quỷ làm loạn, cho nên vẫn để trống."


Niên đại đó, ma quỷ làm loạn cũng không phải chuyện hiếm gặp, sau này càng đồn càng tà ma, khiến mọi người không ai dám mua lại ngôi nhà này.


Thẩm Khinh Vi ngồi trên xe, nhìn sang, ngôi nhà cũ trước mắt rất giống kiến trúc trước năm 70, 80, không trang trí, cũ nát, cỏ dại dây leo xanh ngắt bám lên tường, bị nước mưa làm ướt, lá cây phát sáng.


Diện tích ngôi nhà rất lớn, giống như một căn biệt thự, không ai trong bọn họ chú ý tới biểu cảm của A Tử thay đổi sau khi nhìn thấy ngôi nhà này, từ ánh mắt đầu tiên tới khi nhìn chằm chằm vào nơi này, đáy mắt ngập tràn kinh ngạc.


A Tử cắn môi, cơn đau từ khóe môi truyền tới nói với A Tử rằng đây không phải là mơ.


Nhưng nếu không phải mơ, tại sao cô lại nhìn thấy căn nhà mà Tiểu Ngọc dẫn cô tới?