Chương 33: Kí túc xá nữ


Ngân Tranh ngồi xổm trên sàn, nhìn máu mà chị Trần nôn ra, có giòi trắng động đậy, chỉ có một con rất nhỏ, không rõ ràng, giống như ấu trùng, cô ấy quan sát rất lâu, đột nhiên cắn nát ngón tay, nhỏ một giọt máu lên người con giòi, con giòi đột nhiên giãy giụa dữ dội, một nhà ba người nhà chị Trần nhìn cảnh tượng kì quái này, bị dọa tới nỗi trắng mặt tái đi, không dám động đậy, đặc biệt là chị Trần, rất muốn nôn, nhưng không dám nôn, chỉ chờ đợi vô ích như thế.


Thẩm Khinh Vi vỗ vai bà: "Vào nhà vệ sinh đi."


Chị Trần cũng không nhịn nổi nữa, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.


Ngân Tranh vẫn đang trong tư thế ngồi xổm, chỉ là sắc mặt càng ngày càng ngưng trệ, biểu cảm nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy, tâm trạng Thẩm Khinh Vi cũng không thả lỏng nổi nữa, cô hỏi Ngân Tranh: "Sư tỷ, có phải là huyết trùng không?"


"Ừm." Huyết trùng, thích máu, hút dương khí, sau khi trúng trùng, tới nửa đêm cơ thể sẽ ngập đốm hồ máu tử thi, người trúng trùng đang sống sờ sờ sẽ bị đông lạnh tới chết, đợi sau khi người trúng trùng chết, trùng sẽ hút tới giọt máu cuối cùng, rồi quay về cơ thể mẹ, mà những đốm hồ máu tử thi kia gặp ánh mặt trời sẽ tan đi, cho nên rất nhiều người bị trúng trùng cũng không kiểm tra ra nguyên nhân tử vong.


Nguyên nhân khiến sắc mặt Ngân Tranh ngưng trệ như thế chính là, đây là một trong những cấm thuật của Âm Dương Môn.


Sao lại xuất hiện ở đây?


Tại sao lại xuất hiện trên người chị Trần?


Nhân khẩu của Âm Dương Môn rất ít ỏi, tới đời bọn họ chỉ có Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, bên trên cũng chỉ có sư thúc và sư phụ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện này, mà quy định môn phái của Âm Dương Môn rất nghiêm ngặt, không thể xuất hiện người học lỏm, hiện tại hành tung của sư phụ không rõ, không có chút tin tức, ấn đường Ngân Tranh nhíu chặt, khuôn mặt lạnh lùng có chút kìm nén, Thẩm Khinh Vi đứng bên cô ấy nói: "Xử lí trước đã."


Ngân Tranh gật đầu, Thẩm Khinh Vi giẫm chết trùng, lại pha một bát nước bùa cho chị Trần, sau khi nhìn bà uống xong mới rời đi cùng Ngân Tranh, vừa ra khỏi cửa, Ngân Tranh liền liên lạc với sư thúc, hỏi ông gần đây có tin tức của sư phụ hay không, sư thúc đang ngủ có chút mơ màng, nghe thấy cô ấy hỏi như vậy nhất thời không phản ứng kịp, một lúc lâu sau mới nói: "Không có, sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"


Ngân Tranh muốn nói tới chuyện huyết trùng, ngập ngừng mấy giây rồi nói: "Không có gì ạ."


Sư thúc như hòa thượng sờ không thấy tóc, ông hỏi Ngân Tranh: "Chuyện Đô Đại xử lí xong chưa?"


Ngân Tranh nói: "Sắp rồi ạ, hiệu trưởng Liễu, đi rồi ạ."


"Cái gì?" Sư thúc ngồi dậy khỏi giường, nghĩ tới khoảng thời gian mới quen biết hiệu trưởng Liễu, đột nhiên cảm thấy như cách nghìn thu, ông thở dài một tiếng: "Biết rồi."


Sắc mặt Ngân Tranh bình tĩnh cúp điện thoại, Thẩm Khinh Vi sốt ruột nói: "Sư thúc nói thế nào ạ?"


"Sư thúc không nói gì cả."


"Vậy..."


Ngân Tranh quay đầu, vỗ đầu Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi phát giác bàn tay Ngân Tranh khẽ run, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng đi bên cạnh cô ấy, hai người đi dưới ánh trăng ra khỏi nhà chị Trần, trên đường còn vài ba người qua lại, đa phần là ma men, đi đứng xiêu vẹo, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đi rất gần nhau, cô quay đầu, góc mặt nghiêng Ngân Tranh trắng bệch hiếm thấy, nhìn có vẻ còn tồi tệ hơi cơn đau giày xéo tim.


"Sư tỷ." Thẩm Khinh Vi đột nhiên hỏi: "Chị còn nhớ lúc em vừa tới Âm Dương Môn, đã khóc lóc làm loạn cả ngày không?"


Ngân Tranh quay đầu, nhàn nhạt nhìn cô một cái, khẽ nói: "Sao lại không nhớ."


Mỗi một chuyện liên quan tới Thẩm Khinh Vi, cô ấy đều khắc sâu trong tim.


Thẩm Khinh Vi nói: "Lúc đó em thật sự không nghe lời, luôn để chị và sư phụ lo lắng."


Ngữ điệu Ngân Tranh bình tĩnh: "Hiện tại cũng không nghe lời lắm."


Thẩm Khinh Vi: ...


Cô im lặng hai giây, chủ động níu lấy tay Ngân Tranh, nhỏ tiếng nói: "Em chỉ đang nghĩ, người tốt như sư phụ, không thể nào là sư phụ."


Cơ thể Ngân Tranh khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, khẳng định nói: "Không phải là sư phụ."


Trên đường về, hai người ăn ý không tiếp tục nói tới chuyện này, Thẩm Khinh Vi nói đói bụng, kéo Ngân Tranh tới phố đồ ăn vặt, gọi một bát mì xào, ăn xong cô còn mua một cốc kem, Ngân Tranh không ăn, nhưng liên tục giúp cô lau vệt kem trên khóe miệng, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ, chị nói xem chiếc sọ kia, có phải ở phòng 402 không?"


Ngân Tranh thu lại biểu cảm, gật đầu: "Ừm, đợi em dẫn nó tới đây, để nó tự tìm lại kí ức."


"Không tìm được thì phải làm sao?" Thẩm Khinh Vi lẩm nhẩm: "Vậy tại sao lại không thắp được đèn thất tinh?"


Ngân Tranh nhìn cô, khẽ thở dài: "Vì đèn thất tinh không tìm được người sống."


"Người sống cái gì, nó đã chết..." Đột nhiên Thẩm Khinh Vi khựng lại, lắc đầu: "Không thể nào."


"Khinh Vi, huyết trùng đã xuất hiện rồi, không có gì là không thể."


Thẩm Khinh Vi vẫn kinh ngạc, cô nhìn Ngân Tranh: "Sư tỷ đã sớm biết rồi à?"


"Ban nãy nhìn thấy huyết trùng thì nghĩ tới." Ngân Tranh nói: "Về trước đã, đưa nó về đây rồi tính tiếp."


Thẩm Khinh Vi không lên tiếng nữa, cả đường hai người im lặng đi về chung cư, người mở cửa là Tiếu Tiếu, bọn họ nhìn thấy Thẩm Khinh Vi quay về vội hỏi: "Tìm thấy Trương Đình chưa ạ?"


Tiểu Linh cũng căng thẳng nhìn hai người, Ngân Tranh lắc đầu: "Chưa."


Sắc mặt Tiếu Tiếu tái đi, tuy hai người không thích Trương Đình, nhưng cũng không hi vọng cô nàng xảy ra chuyện, đều là cái tuổi ham chơi, việc lấy trộm dây thừng ra ngoài tuy có quá đáng, nhưng bản chất của Trương Đình cũng không muốn hại bất kì ai.


Ngân Tranh nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi."


Chậm nhất là ngày mai, đợi chiếc sọ tới đây, là có thể biết được chân tướng sự việc, tuy Tiếu Tiếu và Tiểu Linh không ngủ được, nhưng cũng không phản bác, hai người cùng nhau về phòng, đều lo lắng cho Trương Đình, Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, nói: "Em đi tắm trước nhé."


Sau khi Thẩm Khinh Vi vào nhà vệ sinh, Ngân Tranh rút một tờ bùa trong túi ra, lấy cốc nước, đốt bùa đặt bên trong, khẽ gọi: "Sư phụ, sư phụ..."


Âm thanh truyền đi ngàn dặm, nhưng dù cô ấy gọi thế nào, đầu bên kia vẫn không hề có phản ứng, ra ngoài lâu như thế, không lần nào sư phụ trả lời cô ấy, nhìn tờ bùa sắp cháy rụi, Ngân Tranh lại đốt thêm một tờ, Thẩm Khinh Vi ra ngoài nhìn thấy bên trong chiếc cốc trước mặt toàn là tro tàn, cô đi tới, Ngân Tranh đang chuẩn bị đốt thêm một tờ, bị Thẩm Khinh Vi lật tay ném vào thùng rác, Thẩm Khinh Vi đỡ lấy vai cô ấy, gọi: "Sư tỷ."


Ngân Tranh nhìn sang Thẩm Khinh Vi, sắc mặt trắng bệch, ấn đường nhăn lại, bình thường lạnh lùng, Thái Sơn có chắn trước mặt cũng vẫn hờ hững, tối nay lại rất khác thường, Thẩm Khinh Vi hiểu rõ Ngân Tranh, cô ấy được một tay sư phụ nuôi lớn, mạng sống là do sư phụ giữ lại, từ nhỏ Ngân Tranh đã nói với cô: "Khinh Vi, sau này có thể xung đột với sư tỷ, nhưng không thể xung đột với sư phụ, có thể không tốt với sư tỷ, nhưng nhất định phải tốt với sư phụ, nhớ chưa?"


Trong lòng Ngân Tranh, sư phụ chính là ngôi sao dẫn đường, cho nên tối nay cô ấy mới có chút khác thường.


Thẩm Khinh Vi an ủi cô ấy: "Sư tỷ, đi tắm cho bình tĩnh đi."


Ngân Tranh nhìn sâu vào trong mắt cô, đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau liền vang lên tiếng nước ào ào, Thẩm Khinh Vi ngồi bên giường, miết tờ bùa ban nãy Ngân Tranh chưa đốt hết trong lòng bàn tay, biểu cảm nghiêm túc.


Bóng cây bên ngoài cửa sổ lay động theo gió, ánh lên cửa sổ, lúc sáng lúc tối.


Thẩm Khinh Vi đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sạp hàng bên dưới đã dọn dẹp, chỉ có mấy gia đình vẫn đang buôn bán, không có người, ông chủ và bà chủ ngồi trước tiệm cười khà khà đếm tiềm, không khí an nhàn, vô cùng vui vẻ.


Lỗ tai cô nghe thấy động tĩnh trong nhà vệ sinh, đã đứng không trước cửa sổ rất lâu, mãi tới khi Ngân Tranh ra ngoài.


Ánh trăng chiếu vào trong phòng, Ngân Tranh giống như được phủ ánh trăng, lạnh lùng không giống người trần, Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi không giống nhau, Ngân Tranh trời sinh mang tiên cốt, dáng vẻ đứng đắn, Thẩm Khinh Vi lại là yêu tinh được ngâm trong âm trì, chuyên về mê hoặc lòng người.


Ngân Tranh lau sạch nước trên mặt, tóc dài xõa sau lưng, một lớp quần áo ngủ mỏng manh phủ lên cơ thể thướt tha của cô ấy, thong dong như thế, không có một chút khuyết điểm nào tồn tại trên cơ thể, ngược lại Thẩm Khinh Vi mặc đồ ngủ bằng cotton, áo dài quần dài, nhưng không che nổi vẻ yêu mị trong xương cốt.


Thẩm Khinh Vi vỗ lên vị trí bên cạnh: "Sư tỷ."


Ngân Tranh đi tới, tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn trên tủ đầu giường, trong ánh đèn tối tăm, Thẩm Khinh Vi nằm ngửa, nghiêng đầu sang, Ngân Tranh mở mắt, cô hỏi: "Sư tỷ, chị nói xem liệu có người nào đó học lỏm cấm thuật của Âm Dương Môn chúng ta không?"


Ngân Tranh nghiêng đầu, nhìn ngũ quan diễm lệ của Thẩm Khinh Vi dưới ánh đèn, cô ấy lắc đầu: "Chị không rõ."


Ban đầu Âm Dương Môn cũng rất đông, đó là trăm năm về trước, thể chất cực âm cực dương không đến mức hiếm hoi, cho nên người trong môn phái rất đông, người đông, người có suy nghĩ không đứng đắn cũng đông, cấm thuật cũng được hình thành như thế, có người lợi dụng cách nuôi trùng của Âm Dương Môn, sau đó bị chưởng môn phát hiện, bị đuổi ra khỏi Âm Dương Môn, cấm thuật cũng bị phong bế, từ đó không ai có thể học cấm thuật được nữa, chỉ có chưởng môn các đời mới có thể xem nội dung cấm thuật.


Cho nên nhìn thấy huyết trùng ở đây, Ngân Tranh vô cùng chấn động.


Cô ấy nhắm mắt, Thẩm Khinh Vi bên cạnh không biết nói gì, chỉ biết ở trong chăn nhích tới chỗ của Ngân Tranh, ôm lấy eo cô ấy, giống như lúc nhỏ, mỗi lần cô làm sai, sau khi Ngân Tranh từng phạt cô, cô đi nhận lỗi, rồi sẽ làm nũng như thế.


Nhưng bọn họ, cũng không còn là những đứa trẻ nữa.


Ngân Tranh cúi đầu nhìn ngũ quan yêu mị của Thẩm Khinh Vi, hô hấp của cô ấy ngừng lại, người trong lòng sớm đã không còn là cô bé gầy gò như lúc nhỏ, mà vừa mềm mại vừa đầy đặn, đôi chân dính lại bên người cô ấy vừa mảnh khảnh vừa thẳng tắp, khẽ đè lên chân Ngân Tranh, nhưng lại giống như gánh nặng ngàn cân, khiến hô hấp của cô ấy không thông.


Ngân Tranh nhích sang bên một chút, Thẩm Khinh Vi lập tức quấn lấy, ôm chặt lấy cô ấy, còn ra sức rúc vào lòng cô ấy, âm thanh mềm nhũn: "Sư tỷ, tối nay em muốn ôm chị ngủ, được không?"


Hai tay Ngân Tranh để ngoài chăn, khuôn mặt lạnh lùng như thường ngày, nhưng vành tai đã ửng hồng, cô ấy nói: "Khinh Vi, ôm đi ngủ nóng lắm."


Thẩm Khinh Vi quay người, Ngân Tranh thở phào, nhưng lại thấy Thẩm Khinh Vi lục lọi tủ đầu giường, cuối cùng tìm được điều khiển điều hòa trong ngăn kéo, tít tít mấy tiếng, nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh tới mười sáu độ, Thẩm Khinh Vi nói: "Thế này sẽ không nóng nữa."


Ngân Tranh còn chưa kịp lên tiếng, đã bị ôm chặt lấy, cơ thể mềm mại và thơm ngát của thiếu nữ tràn tới, mê hoặc lòng người, bàn tay vốn muốn đẩy tay Thẩm Khinh Vi ra của Ngân Tranh, cuối cùng rơi trên vai cô, chậm chạp không động đậy, giống như ngầm chấp nhận sự tùy hứng của Thẩm Khinh Vi.


"Sư tỷ." Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu lên từ trong vòng tay cô ấy, đôi mắt long lanh: "Hiện tại còn nóng không?"


Ngân Tranh nhìn vào đôi mắt cô, nhàn nhạt nói: "Không nóng nữa."


Thẩm Khinh Vi cười với cô ấy.


Ngân Tranh khẽ hít thở, chớp mắp, nhịp tim quá nhanh, nhưng trên mặt vẫn sóng yên biển lặng, còn cảm xúc trong nội tâm đã cuồn cuộn như sóng dữ, rất lâu không thể bình tĩnh lại, người trong lòng sớm đã đi vào giấc ngủ, hô hấp ổn định, Ngân Tranh khẽ giãn ra một khoảng cách, cúi đầu nhìn gò má ửng hồng của Thẩm Khinh Vi, cô ấy nhích người tới, một tay đặt lên vai Thẩm Khinh Vi, rất lâu sau đó mới kéo Thẩm Khinh Vi vào lòng.


Động tác dịu dàng, vô cùng cẩn thận, như sợ đánh thức người đẹp đang ngủ của cô ấy.