Chương 28: Kí túc xá nữ


Tiếu Tiếu đứng ngoài cửa nhìn vào trong, nhỏ tiếng nói: "Chị đã xong chưa ạ?"


Bên trong phòng không có âm thanh, Tiếu Tiếu có chút nghi hoặc, sau giờ tan học, theo lẽ thường học sinh đã về kí túc xá, nhưng không biết có phải vì nguyên nhân phòng 404 hay không, rất ít học sinh có mặt ở tầng bốn, thỉnh thoảng có mấy tiếng bước chân nhanh chóng lướt qua, đường chân trời tối dần, Tiếu Tiếu đợi tới sốt ruột, gọi vào trong phòng: "Chị tìm thấy đồ chưa ạ?"


"Tìm được rồi." Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, y hệt như Ngân Tranh, Tiếu Tiếu bỗng thở phào một hơi, nói: "Vậy chị có thể ra ngoài chưa ạ?"


Ngân Tranh nói: "Ra ngay đây."


Tiếu Tiếu đứng trước cửa, thò đầu vào trong, khi đang định xem Ngân Tranh tìm gì bên trong liền thấy một cánh tay thò ra từ phòng kí túc xá, trắng bệch gầy gò, năm ngón tay như vuốt gà, hung hăng kéo lấy cô ấy, Tiếu Tiếu ngẩn ra, không kịp trở tay đã bị kéo vào trong.


Những học sinh đi qua hiếu kì nhìn phòng 404, hỏi: "Ban nãy cậu có nghe thấy tiếng gì không?"


"Không." Những học sinh khác sốt ruột nhanh chân đi tới, nói: "Nghe nói bên trong có ma quỷ làm loạn!"


Không ai chú ý tới bóng người cứ thế biến mất trước cửa, chớp mắt, sau khi Tiếu Tiếu bị kéo vào phòng, trái tim liền thổn thức, cô ấy gọi: "Đại sư?"


Âm thanh nghẹn ngào, mang theo thút thít, Tiếu Tiếu không nản lòng gọi thêm một tiếng: "Đại sư?"


Không ai trả lời, cả phòng yên lặng như tờ, Tiếu Tiếu có thể nghe thấy nhịp tim của bản thân, từng tiếng từng tiếng nhanh dần, Tiếu Tiếu đè trái tim đang đập điên cuồng lại, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm bên tai, tí tách tí tách, rất dứt khoát, cùng lúc đó, ánh đèn trắng trong nhà vệ sinh lóng lánh, có ánh sáng chiếu ra ngoài, Tiếu Tiếu nuốt nước bọt, ánh mắt liếc lên tường, có hai chiếc bóng.


Một là của cô ấy, một của thứ phía sau cô ấy. Chiếc bóng dài gầy gò, nhưng tuyệt đối không phải bóng người.


Tiếu Tiếu hét lên, cô ấy vừa lăn vừa bò ra cửa, cơ thể hung hăng đập vào cửa, kéo tay nắm cửa, khung cửa như dính chặt với tường, không có bất kì phản ứng nào, tiếng nước trong nhà vệ sinh ngày càng to hơn, giống như vừa mở vòi hoa sen, ào ào chảy xuống.


Ánh đèn lóng lánh ở sau lưng, còn có một chiếc bóng càng ngày càng sát lại gần, Tiếu Tiếu như gián mất đầu bò loạn trong phòng, người sau lưng lại như hình với bóng, một hơi lạnh từ sau lưng phả tới, Tiếu Tiếu run lên, cuối cùng cắn chặt răng, chui vào nhà vệ sinh.


Tiếu Tiếu khóa trái cửa, nghe thấy tiếng nước ào ào liền quay đầu nhìn, vòi hoa sen đang mở, sàn nhà trong nhà vệ sinh toàn là nước, trên bề mặt còn có bong bóng, cô ấy nhìn nước lênh láng có chút mất hồn, trước mắt nhòe đi giây lát, trái tim hoảng hốt căng thẳng đột nhiên bình tĩnh lại, cô ấy chầm chậm, đi từng bước, từng bước tới vòi hoa sen.


Sắc mặt Tiếu Tiếu tê dại, biểu cảm ngưng trệ, hai mắt vô thần, giống như con rối bị người ta thao túng, đang bị đẩy xuống địa ngục.


Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa ầm ầm, Tiếu Tiếu giật mình, tỉnh táo. Cô ấy lập tức quay đầu rời khỏi nhà vệ sinh, vừa ra ngoài đã nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Linh.


Cửa phòng kí túc xá pằng một tiếng đóng lại triệt để tách biệt hai người với thế giới bên ngoài, Tiếu Tiếu nhìn thấy hai mắt đỏ ửng của Tiểu Linh, oán thán: "Cậu tới đây làm gì?"


"Ai bảo cậu tới đây? Có phải cậu điên rồi không?"


"Mình lo lắng cho cậu." Tiểu Linh khóc như mưa, trước khi vào đây Tiểu Linh đã dự đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Tiếu Tiếu vẫn còn ở đây, sao cô có thể không đếm xỉa tới.


Tiểu Linh rúc vào lòng Tiếu Tiếu, khóc thành tiếng: "Mình lo lắng cho cậu! Mình sợ cậu xảy ra chuyện!"


Tiếu Tiếu ôm chặt lấy Tiểu Linh, cũng khóc không thành tiếng, cô ấy nói: "Xin lỗi, xin lỗi, mình không nên tiếp nhận đề nghị của Trương Đình, xin lỗi, xin lỗi..."


Tiểu Linh ôm lấy Tiếu Tiếu: "Không phải lỗi của cậu."


Hai người khóc lóc, mặt đất ướt át, hơi lạnh thấu xương, hai người vô thức run lên, Tiểu Linh mở to mắt nhìn bốn bức tường bắt đầu thấm nước, những thứ nước này biến cả phòng kí túc xá thành chiếc hòm bị khóa chặt, bọn họ bị nhốt trong hòm, chỉ có thể nhìn nước càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lạnh.


Đột nhiên Tiểu Linh nhớ tới học sinh bị chết đuối trong phòng 404 mười năm trước, lúc đó cô còn không thể hiểu nổi, tại sao lại chết đuối trong phòng, hiện tại dường như đã hiểu ra.


Chỉ cần đợi nước ngập cơ thể, có lẽ hai người sẽ chết đuối đúng không?


Thật đáng tiếc, trước khi tới đây, cô lại không gọi điện thoại cho mẹ.


Nước mắt Tiểu Linh trào ra khóe mắt, hai cô gái ôm lấy nhau giữa phòng kí túc xá, Tiếu Tiếu đợi mấy giây, đột nhiên bò dậy thử mở cửa, thử xô cửa, lớn tiếng hò hét cầu cứu, nhưng dường như bọn họ bị cả thế giới quên lãng, cách li, không ai nghe thấy tiếng la hét của hai người, Tiếu Tiếu sụp đổ quỳ trước cửa, nặng nề vỗ cửa, Tiểu Linh sau lưng lau nước mắt, sửng sốt: "Tiếu Tiếu!"


Tiếu Tiếu quay đầu, nhìn thấy mũi giày màu đỏ lơ lửng giữa không trung, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, có một người đang treo trên quạt trần, cơ thể khẽ đung đưa theo sự rung lắc của chiếc quạt.


Người treo cổ đó cúi đầu xuống, hai tay thõng bên người, tóc tai che lấp mặt, giống như một người đeo tóc giả, không phân biệt được trước sau.


Tiểu Linh vừa lăn vừa bò tới bên Tiếu Tiếu, hai người ôm chặt lấy nhau, Tiếu Tiếu nói: "Xin lỗi."


Tiểu Linh chỉ ôm cô ấy vào lòng, không lên tiếng.


Mực nước càng ngày càng cao, tiếng nước chảy càng ngày càng to, nước ào ào chảy từ trong nhà vệ sinh ra, hai người ôm nhau đứng dậy, Tiếu Tiếu nói: "Chúng ta bò lên trên đi."


Vị trí chiếc giường ở trên cao, nhất định là cao hơn.


Đôi mắt Tiểu Linh đỏ ửng, vẫn không chùn bước cùng Tiếu Tiếu bò lên chiếc giường trống bên trên, bọn họ biết khó thoát kiếp nạn hôm nay, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ không nên chơi trò kia.


Tiếu Tiếu nhắm mắt, mực nước tăng cao, cô ấy ôm lấy Tiểu Linh nói: "Lần trước cậu nói muốn mua nhẫn, mình vẫn chưa mua nữa."


Tiểu Linh vùi trong lòng Tiếu Tiếu: "Không sao, đợi chúng ta ra ngoài rồi mua."


"Ừm." Vành mắt Tiếu Tiếu nóng bỏng, nước mắt tùy ý lăn ra khỏi hốc mắt, rơi vào trong nước, tách một tiếng, hai tay Tiếu Tiếu co chặt: "Đợi chúng ta ra ngoài sẽ đi mua nhẫn, còn có chiếc dây chuyền kia, không phải cậu thích à?"


"Thích." Tiểu Linh nghẹn ngào: "Cậu tặng gì mình cũng thích."


"Mình còn muốn cậu tặng hoa cho mình, dẫn mình tới cửa hàng ở cổng trường ăn paomo, chúng ta còn phải đi du lịch ở một nơi thật xa nữa."


"Được." Nước ngập tới chân hai người, đỉnh đầu chính là trần nhà, Tiếu Tiếu nói: "Đợi ra ngoài rồi, mình sẽ đáp ứng cậu tất cả."


Tiểu Linh rời khỏi cái ôm của Tiếu Tiếu một chút, giống như muốn nhìn rõ cô ấy, cả căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn trắng trong nhà vệ sinh thỉnh thoảnh lóe lên, Tiếu Tiếu cúi đầu, trong lòng trào lên cảm giác hổ thẹn nồng đượm, cô ấy ảo não nhìn Tiểu Linh, khuôn mặt thanh tú khóc một lúc lâu, toàn là nước mắt, trong mơ hồ, Tiếu Tiếu đột nhiên phát hiện, thi thể đang treo kia... không thấy đâu nữa.


"Tiểu Linh." Cơ thể Tiếu Tiếu run lên, không biết là vì sợ, hay là vì lạnh, cô ấy nói: "Cậu có nhìn thấy nó không?"


Hai tay Tiểu Linh nắm chặt lấy áo Tiếu Tiếu, nhìn xung quanh một vòng, vừa muốn lắc đầu, nhưng ánh mắt lại rơi trên vai Tiếu Tiếu, khựng lại, cả người Tiếu Tiếu cứng đờ tại chỗ, không dám quay đầu.


"Tiếu Tiếu!" Một sợi dây thừng xuất hiện không hề báo trước, luồn qua cổ Tiếu Tiếu, treo cả người cô ấy lên. Hai chân Tiếu Tiếu đạp hai cái, hai tay giữ lấy sợi dây thừng, khó khăn phát ra tiếng khò khè, Tiểu Linh thấy vậy không chút do dự nhảy xuống giường, tìm được một cái ghế trong nước, đứng lên trên, ôm lấy hai chân Tiếu Tiếu, đỡ lấy người cô ấy, giúp cô ấy giãy giụa.


Tay Tiếu Tiếu đặt hai bên sợi dây, nhưng không cách nào giãy giụa, sợi dây thừng trên cổ cô ấy giống như không có lấy một khe hở hẹp, căn bản không cách nào rút đầu khỏi đó, tiếng nước trong nhà tắm lại ào ào chảy ra như nước lũ, đột nhiên dâng trào, dường như bên trong che giấu vô số ma quỷ, sắp nhanh chóng nuốt trọn hai người.


Tiểu Linh ở bên dưới, dòng nước tràn qua chân, qua eo, qua cánh tay, rồi qua bả vai cô, Tiếu Tiếu giãy giụa nói: "Buông mình ra! Buông mình ra! Tiểu Linh, mình xin cậu buông mình ra."


"Mình không buông!" Hai mắt Tiểu Linh sưng đỏ, chỉ cần Tiểu Linh buông ra, Tiếu Tiếu sẽ bị thắt cổ tới chết, sao cô có thể buông tay chứ?


"Cứ thế này cậu sẽ chết chìm mất!" Tiếu Tiếu giãy chân: "Buông mình ra, cầu xin cậu buông mình ra."


Dòng nước tràn qua vai, qua cằm Tiểu Linh, Tiếu Tiếu đau khổ giãy giụa, kêu gào, trong lòng cô ấy nóng ruột, buột miệng nói: "Đừng giày vò cậu ấy nữa! Giết tôi! Giết tôi đi!"


Tiểu Linh bướng bỉnh lắc đầu, sống chết không chịu buông tay, đứng trong dòng nước giữ lấy hai chân Tiếu Tiếu, để cô ấy có thể duy trì hô hấp, Tiếu Tiếu đau khổ dùng hai tay giữ lấy sợi dây thừng, mặt và cằm đã rách da vì giãy giụa, mặt mày toàn máu, âm thanh của cô ấy thê lương, cầu xin con ma kia đừng làm hại Tiểu Linh.


Nhưng con ma ấy nào có nghe thấy lời van xin của Tiếu Tiếu, con ma ấy lạnh lùng nhìn hai người bị giày vò, dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng để giãy giụa.


Rất nhanh, cả cơ thể Tiểu Linh bị nhấn chìm, trên mặt nước nổi lên hai quả bong bóng, Tiếu Tiếu cũng cảm thấy đôi tay giữ lấy mình dần dần mất đi sức lực, lực kẹp lên cổ càng ngày càng nặng, rút sạch chút dưỡng khí cuối cùng trong cơ thể cô ấy.


Tiếu Tiếu cúi đầu, máu và nước mắt cùng rơi xuống, nói ra hai chữ cuối cùng: "Tiểu Linh..."


Thùng! Trước khi sức cùng lực kiệt, đột nhiên Tiếu Tiếu ngã ra sàn, khuôn mặt cô ấy hoang mang nhìn quanh phòng, không có nước, không có ánh đèn, không có bóng ma, cả phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng lọt từ ban công chiếu tới, soi sáng tất cả mọi thứ trong phòng.


Tiểu Linh dựa vào người Tiếu Tiếu, mềm nhũn, Tiểu Tiếu giật mình hoàn hồn khỏi cơn sợ hãi, lập tức đặt Tiểu Linh nằm bằng xuống, vừa định cấp cứu thì nghe Tiểu Linh sặc một tiếng, nước trào khỏi khóe miệng.


Tiểu Linh tỉnh rồi.


Tiếu Tiếu ôm chặt lấy Tiểu Linh vào lòng như có được bảo bối, khóc không thành tiếng!


Khi Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh tới được kí túc xá, cửa phòng 404 đang mở, sắc mặt Thẩm Khinh Vi ngưng trệ nhìn Ngân Tranh, nhanh chân bước vào phòng, không có cảnh tượng như trong dự đoán của cô, ngược lại chỉ có hai cô gái đang ôm lấy nhau, khóc như lệ nhân, cô lặng lẽ thở phào, gọi: "Tiếu Tiếu?"


Tiếu Tiếu quay đầu nhìn thấy Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, ôm lấy đầu Tiểu Linh bò dậy khỏi sàn nhà, chạy về phía Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh.


"Xin lỗi, bọn em đã nói dối, xin lỗi, xin lỗi, suýt chút nữa em đã hại Tiểu Linh." Tiếu Tiếu khóc thành tiếng, âm thanh sớm đã khàn đặc, vết máu cùng vết thương giãy giụa trên mặt vẫn còn, Ngân Tranh nhìn Thẩm Khinh Vi, vỗ vai Tiếu Tiếu nói: "Có phải các cô, cũng chơi trò chơi không?"


Tiếu Tiếu gật đầu, vẻ hoảng hốt còn chưa vơi, cô ấy xin lỗi nói: "Xin lỗi, bọn em nên nói ra sự thật sớm hơn."


Thẩm Khinh Vi trầm tư giây lát, hỏi: "Sợi dây thừng kia, từ đâu tới?"


Âm thanh của Tiểu Linh khàn khàn nói: "Là Trương Đình cầm tới."