Chương 17: Hung trạch


Suốt hai ngày Thẩm Khinh Vi không liên lạc với Ngân Tranh, nằm trong phòng khách sạn vùi đầu ngủ, Hồ Sinh Sinh hẹn cô mấy lần, sau khi bị cô nổi nóng cũng biết thân biết phận, ngoan ngoãn đi theo sư phụ hắn giải quyết chuyện âm trạch.


Tuy ông Triệu đi rồi, quỷ cũng bị thu phục, nhưng chuyện âm trạch vẫn chưa được giải quyết, Thẩm Khinh Vi nghe nói mỗi ngày La Bảo chạy ba lượt, còn nói với mọi người là bản thân đã giải quyết chuyện âm trạch, những thiên sư khác cười cười, bên ngoài khen bà ta lợi hại, thực chất nghe đồ đệ các nhà báo cáo tình hình, La Bảo đó căn bản không bỏ công bỏ sức, đều là công lao của Âm Dương Môn.


Âm Dương Môn không giỏi tranh công, nhưng mọi người không hề coi nhẹ, nhiều năm qua phàm là những vấn đề không giải quyết được, đều tìm tới Âm Dương Môn, trong nội bộ thiên sư còn đang bàn tán xem lần này Hà chưởng môn của Âm Dương Môn sẽ truyền lại chức chưởng môn cho ai.


"Chắc chắn là sư tỷ tôi rồi!" Thẩm Khinh Vi ngồi trên ghế Quý phi, nằm nghiêng, một chân gác lên ghế, lắc lư, cô chỉ mặc chiếc váy ngủ màu trắng, tóc dài xõa ra, toàn thân toát lên vẻ lười biếng, đầu bên kia điện thoại nói: "Cũng không chắc, Thiên Sư Môn còn đang đánh cược nói cô sẽ đảm nhận chức vị chưởng môn kia kìa."


"Ai cược thế?" Thẩm Khinh Vi cười lên, Yên Nhược nghiêm túc: "Tôi đấy."


Cô nàng là fan hâm mộ trung thành của Thẩm Khinh Vi, lần trước Thẩm Khinh Vi và sư thúc cùng nhau ra ngoài xử lí con quỷ làm loạn ở bệnh viện, tiện tay cứu được cô nàng, cô nàng liền trở thành em gái cuồng si Thẩm Khinh Vi, tự tin toát ra từ nội tâm của cô nàng, Thẩm Khinh Vi chính là chưởng môn Âm Dương Môn đời kế tiếp.


"Cậu đang nói năng lung tung gì thế?" Thẩm Khinh Vi dựa lưng vào sô-pha, nghiêng tai nghe động tĩnh phòng bên cạnh, không có gì hết, cô nhìn thời gian trên điện thoại, tám rưỡi, thông thường vào thời gian này, sư tỷ của cô đã sớm thức giấc.


Tại sao lại nghĩ tới sư tỷ chứ, cô vẫn đang tức đây này!


Thẩm Khinh Vi thầm mắng bản thân vô dụng, lắc đầu tiếp tục nói chuyện với Yên Nhược, Yên Nhược nói: "Trên mạng vẫn đang nói về chuyện hung trạch."


Hung trạch náo loạn hơn ba tháng cuối cùng lấy lí do ông Triệu và một số người liên quan cố ý đầu cơ nhà để định án, không biết các chuyên gia chui từ đâu lên, phân tích chuyên sâu tin đồn liên quan tới ma quỷ náo loạn.


Đương nhiên là giả! Chuyện vô căn cứ! Đều là tin đồn do ông Triệu và đồng bọn ngụy tạo!


Chuyên gia đưa ra kết luận, chĩa tất cả mũi dùi về phía ông Triệu, sau đó nhắc tới từng chuyện xấu xa của ông Triệu vốn dĩ có hình tượng người tốt, nguyên hình lộ ra, chuyện ngược đãi vợ và con gái của người đàn ông này cũng bị vạch trần, người người phỉ nhổ.


Nhưng chuyện có liên quan tới Hiểu Thiến, không được tiết lộ ra ngoài, không biết là điều tra ra rồi, hay là chưa điều tra ra.


Đây cũng coi như chút tôn nghiêm cuối cùng dành cho Hiểu Thiến.


"Nói đi." Thẩm Khinh Vi lười biếng trả lời, Yên Nhược nói: "Ông Triệu này thật sự không phải con người!"


Thẩm Khinh Vi nhịn lại, đột nhiên phòng bên cạnh có động tĩnh, cô vội đứng dậy khỏi ghế Quý phi, dính tai lắng nghe, nhưng không nghe được gì, Thẩm Khinh Vi uể oải ngồi lại sô-pha, hỏi Yên Nhược: "Lần trước bảo cậu điều tra bức ảnh kia, cậu tra được là ai chưa?"


Chiếc sọ trong thang máy, khi cô gửi ảnh cho Yên Nhược, Yên Nhược giật nảy mình.


"Chưa có tin tức gì, đây là mò kim đáy biển đấy, thật sự không còn manh mối nào khác à?"


Thẩm Khinh Vi cũng muốn đào ra manh mối mới, bất đắc dĩ thật sự hết rồi, chiếc sọ kia mở mắt ra đã ở trong thang máy, là ai cũng không nhớ, chuyện gì cũng không nhớ, cô đi hỏi ông chủ tòa nhà, ông chủ vô cùng hài lòng với Âm Dương Môn vì lần này đã giải quyết được chuyện hung trạch, đưa cô tài liệu hết sức tỉ mỉ liên quan tới tòa 17, cũng có một chuyện liên quan tới thang máy, nhưng là rất lâu về trước, thang máy vừa vận hành không lâu, đột nhiên xảy ra sự cố, rơi thang máy, một gia đình thiệt mạng, con gái vừa lên đại học, đang trong cái tuổi đẹp nhất, sau khi chuyện này xảy ra đã bồi thường tiền, bị ông chủ đè xuống, nên không mấy người biết chuyện.


Ban đầu Thẩm Khinh Vi cho rằng chiếc sọ chính là con gái của gia đình kia, nhưng nhìn ảnh mới phát hiện không phải, cô nghi hoặc, nhưng cũng không đi tìm Ngân Tranh nói chuyện, chỉ có thể bàn bạc với Yên Nhược.


Yên Nhược tích cực tìm tài liệu cho cô, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm ra thân phận của chiếc sọ.


Nhất định phải điều tra ra, cô đã đáp ứng chiếc sọ sẽ tìm lại thân phận cho nó, sao có thể nói lời không giữ lời, suy đi nghĩ lại, đợi lát nữa phải tới thang máy một chuyến mới được.


Thẩm Khinh Vi đứng dậy về phòng thay quần áo, áo hai dây màu vàng cùng quần quần lửng, cộng thêm đôi giày đế bằng, tóc dài dùng dây buộc tóc buộc ra sau gáy, cả người căng tràn sức xuân, tràn đầy tinh thần và sức sống, khi cô ra ngoài còn cố ý nhìn cửa phòng bên cạnh, đóng chặt, Thẩm Khinh Vi chu môi rồi rời khỏi khách sạn.


Khách sạn nằm cách khu nhà không xa, ban đầu vì để tiện điều tra liền thuê khách sạn gần đó, Thẩm Khinh Vi đi một lúc là tới, vào khu nhà rõ ràng cảm nhận được người đã đông hơn, bốn phía ồn ào, đi tới đâu cũng thấy ông già bà già túm năm tụm ba, còn có những người rảnh rỗi nói chuyện, những đứa trẻ chạy loạn dưới tòa nhà, mấy ngày ngắn ngủi, nơi đây lại ngập tràn hơi thở cuộc sống, cô đi tới trước tòa 17, ngẩng đầu lên nhìn, làn khói đen đã biến mất, giống như một khu nhà bình thường.


Sau khi vào thang máy, có mấy người chen chúc bước vào cùng cô, cười cười nói nói rôm rả.


"May mà chưa bán nhà, bà không biết đấy, trong tay Lão Triệu kia còn có hơn mười căn hộ!"


"Không phải đã mua lại rồi à? Tôi nghe nói Lão Lưu đã chuyển về rồi."


"Mua lại rồi." Người phụ nữ cười khà khà: "Tôi đã nói nhà này không sao mà, chính là vì Lão Triệu vô lương tâm kia!"


Thẩm Khinh Vi đứng một bên mím môi, càng lên trên, tâm trạng cô càng nặng nề, hiện tại Lão Triệu đã bị bắt, những chuyện lão làm cũng bị điều tra, nhưng cô vẫn không cam lòng.


Hiểu Thiến và mẹ cô bé thì sao? Tất cả tủi hổ mà bọn họ phải gánh chịu thì sao? Nên đợi hai con quỷ kia báo thù cho Lão Triệu sống dở chết dở, rồi tống vào tù cũng không muộn, nhưng cô hiểu Ngân Tranh, người này làm chuyện gì cũng đều lí trí.


Thẩm Khinh Vi khẽ lắc đầu, đợi người trong thang máy đi ra, cô liền ấn nút lên tầng trên cùng, nói vào trong không khí: "Ra đây đi."


Không lâu sau, một chiếc sọ lượn lờ trong không trung, có lẽ nhìn lâu rồi, Thẩm Khinh Vi cảm thấy chiếc sọ này thuận mắt hơn, cô nói: "Cô nhớ kĩ lại xem có bỏ sót chỗ nào không?"


Cái này cũng quá khó tìm, không tên không tuổi không địa chỉ, mò kim đáy biển cũng không mò thế này!


Chiếc sọ nghe được lời cô, nhíu mày suy nghĩ, biểu cảm của nó rất nghiêm túc, nhưng vẫn không nghĩ được gì, Thẩm Khinh Vi hết cách, ấn lên chiếc đầu hơi đau nhức của mình, còn chưa lên tiếng, cửa thang máy đã mở ra, La Bảo ngạc nhiên nhìn vào bên trong, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"


Thẩm Khinh Vi không ngờ sẽ gặp bọn họ, tuy nghe nói La Bảo đang giải quyết âm trạch, nhưng cũng không muốn gặp mặt bà ta, Thẩm Khinh Vi nhún vai: "Chán quá nên qua, La tiên cô vẫn chưa giải quyết xong à?"


La Bảo không biết vì sao nghe được vẻ mỉa mai ngập tràn trong câu nói này, ngay từ lần đầu tiên gặp Thẩm Khinh Vi này bà ta đã không thoải mái, hiện tại nhìn cách ăn mặc hở hang của cô như thế, La Bảo thật sự rất tức tối.


Nhưng đồ đệ của bà ta lại chào hỏi Thẩm Khinh Vi giống như nhìn thấy bảo bối.


Thẩm Khinh Vi cười cười.


La Bảo nói: "Muốn xuống không?"


"Xuống thôi." Thẩm Khinh Vi cười nhạt, dựng ngón cái: "A, tôi nghe nói chuyện âm trạch là một mình La tiên cô giải quyết, lợi hại quá!"


La Bảo: ...


Còn không phải sư môn của bà ta thổi phồng, bây giờ chạy tới trước mặt chính chủ nhận công, La Bảo tức muốn thổ huyết.


Hồ Sinh Sinh cũng không tiện nghe tiếp, hắn hỏi Thẩm Khinh Vi: "Khinh Vi, cô ăn cơm chiều chưa?"


La Bảo quay đầu nhìn một cái, sao nào? Lại còn chuẩn bị cùng đi ăn với Thẩm Khinh Vi? Không thấy bà ta tức tới mất nửa cái mạng à? Tên đồ đệ này chuẩn bị mua quan tài sẵn cho bà ta sao?


Đúng là vô dụng!


La Bảo tức tối, Hồ Sinh Sinh còn đang nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Vi, ánh mắt Thẩm Khinh Vi liếc thấy dáng vẻ giận đùng đùng của La Bảo cảm thấy buồn cười, nếu bây giờ cô đồng ý yêu cầu của Hồ Sinh Sinh, liệu La Bảo này có mồ yên mả đẹp ngay tại chỗ không?


Cô rất muốn xem, Thẩm Khinh Vi xấu xa nghĩ, nhưng không hành động quá đáng, cô còn có chuyện quan trọng hơn.


"Thôi khỏi." Hai chữ của Thẩm Khinh Vi khiến La Bảo thở phào.


"Tôi còn có chuyện khác."


Hồ Sinh Sinh rất tiếc nuối: "Vậy hẹn lần sau nhé."


Thẩm Khinh Vi nhìn La Bảo, gật đầu: "Được."


Hai tay La Bảo chắp sau lưng, không muốn nhìn cô thêm nữa, nghe bọn họ trao đổi xong liền hừ lạnh một tiếng, rồi rời đi trước, Thẩm Khinh Vi cũng quay về khách sạn.


Không nghe ngóng được tin tức gì từ chiếc sọ, chỉ đành quay về nghĩ cách, Thẩm Khinh Vi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đốt đèn thất tinh, nhưng đèn thất tinh đang ở chỗ sư tỷ.


Hay là qua đó? Qua? Không qua?


Thẩm Khinh Vi ngồi trong sảnh khách sạn, cúi đầu bứt cánh hoa, hương hoa lan tràn khắp đầu ngón tay cô, hương hoa phả lên mũi, đột nhiên cô nhớ tới rất lâu về trước, lần đầu tiên ra khỏi Âm Dương Môn, cô nhìn thấy ở ngoài có bán hoa hồng, cô muốn mua một bông cho sư tỷ, nhưng bông hoa đó vừa tới Âm Dương Môn liền héo khô, cho nên cô mua hạt giống hoa hồng, sau khi quay về cô vui vẻ nói với Ngân Tranh, cái này sẽ mọc ra một bông hoa xinh đẹp, sau đó thật sự mọc ra, mọc ra một cây nấm mỡ, Ngân Tranh hung dữ vỗ đầu cô, sau đó sư tỷ ra ngoài một chuyến rồi mang một bó hoa hồng thật to về cho cô.


Sư tỷ vẫn thương cô, Thẩm Khinh Vi nghĩ.


Cô đột ngột đứng dậy, sau khi ra khỏi thang máy liền đứng trước cửa phòng Ngân Tranh, đưa tay ra chần chừ hai lần mới gõ cửa.


Ngân Tranh trong phòng đang nghỉ ngơi, trái tim một ngày bị giày xéo ba lần, mỗi lần đều đau thấu gan thấu ruột, đau tới nỗi cô ấy không chịu nổi, cô ấy vừa nằm xuống, ngoài cửa lại có âm thanh truyền tới, Thẩm Khinh Vi gọi: "Sư tỷ?"


"Sư tỷ, chị có ở trong phòng không?"


Ngân Tranh gắng sức đè xuống cơn đau thấu xương, khuôn mặt trắng bệch, đi từ trong phòng ra, hơi thở hỗn loạn, tiếng gõ cửa phòng vẫn còn tiếp tục, cô ấy đứng dậy đi hai bước, nghỉ mất mấy giây, rất lâu sau, Ngân Tranh mới đi ra tới cửa.


Thẩm Khinh Vi nghe thấy tiếng bước chân tới gần liền buông tay xuống, đợi khi mở cửa, cô nói: "Sư tỷ, em tới mượn đèn thất tinh để tìm..."


Còn chưa nói xong, Thẩm Khinh Vi nhìn sắc mặt của Ngân Tranh, nhíu mày: "Sư tỷ, chị khó chịu à?"


"Không." Ngân Tranh nín thở, răng cắn chặt lấy đầu lưỡi, đau đớn khiến cô ấy duy trì bình tĩnh, cô ấy hỏi: "Ban nãy em nói cần cái gì?"


Thẩm Khinh Vi lặp lại: "Đèn thất tinh."


Dùng để tìm kiếm thân phận thi thể, hiện tại tuy đều hỏa táng nhưng chỉ cần vương lại khí tức khi còn sống, có thể dùng đèn thất tinh để tìm kiếm, Ngân Tranh gật đầu, quay người lấy đèn thất tinh cho Thẩm Khinh Vi, trước mắt tối lại, trời đất quay cuồng, cơ thể cô ấy lảo đảo, Thẩm Khinh Vi nhìn ra Ngân Tranh không ổn, nhanh chân nhanh tay, tiến lên trước hai bước đưa hai tay giữ lấy eo Ngân Tranh, vững vàng ôm lấy cô ấy vào lòng.


"Sư tỷ?"


"Đừng động đậy." Ngân Tranh chủ động hiếm thấy, nói: "Để chị dựa một lúc."


Chân tay Thẩm Khinh Vi căng cứng, cơ thể không nhúc nhích, trái tim điên cuồng đập lên không cách nào khống chế, như ngựa đứt cương, đang mặc sức xông lên.