Leo là người thầy giỏi nhất mà em từng gặp nếu hắn không chọc em điên lên thôi. Ví dụ như là đánh đối kháng, tên bạo lực này ỷ là em có năng lực trị thương lẫn muốn tăng sức bền cho em nên hầu như lần nào không đánh gãy tay thì cũng là gãy chân em.

Dù đau đớn là thế nhưng hắn vẫn luôn để em làm những gì em thích lên người hắn, ví dụ như là vẽ lên mặt, bắt hắn lộn nhào rồi vâng vâng và mây mây.

Armani kỳ thị nhìn Leo đang vất hết thể diện mà làm trò hề trước mặt em. Lão ta làm thế không những làm nàng quan ngại mà còn... thấy rất không hợp tuổi nữa.

Nhìn cái lão già 500 tuổi đang bế học trò mình xoay vòng vòng ngoài vườn kia đi ! Khác gì cá già nhai cá nhỏ không ? Ôi trời ơi, rốt cục là lão đang nuôi học trò hay là đang nuôi con thế ???

Rồi khuôn mặt nàng tái mét khi thấy lão ta đang chuẩn bị ném em lên cao cao, nàng bỏ hết tất cả những gì hiền thục và mềm mại nhất của nữ nhân ngư mà xông đến đạp vào cái lão điên khùng kia.

Ối giồi ôi, tướng quân ơi là tướng quân !!!!!!! Armani vừa băng bó cho em vừa quay sang nạt Leo, em nhìn hai người họ cãi nhau thì âm thầm rụt cổ lại. Armani bình thường rất là hiền lành và ma mị, theo như bản chất của nữ nhân ngư nhưng hở Leo mà làm cái gì khiến nàng không vừa lòng là nàng lập tức nắm tóc lên chửi.

Em lúc nào cũng rất muốn được trưởng bối nâng cao và bế bổng như vậy, khi thấy một đứa trẻ được cha mẹ làm thế em cũng vô thức nói ra khỏi miệng, Leo nghe vậy thì im lặng đặt xâu trái cây vào tay em rồi kêu em đi về nhà.

Kết quả là giống như hồi nãy ấy. Để tán dương em dần dần điều khiển được năng lực mới của mình nên Leo mới ôm em rồi xoay vòng vòng như vậy. Em hốt hoảng đập lên tay hắn rồi sau đó hắn liền tung em lên cao.

"Á Á Á Á !!!!!"

~♤~

"Lần sau ngài mà còn làm thế nữa thì chết với em rõ chưa !"

Armani sau khi mắng cho Leo té tát thì nhanh chóng bế em về phòng trước đôi mắt trợn to của Leo. Con nhóc này ỷ hắn không dám làm gì thì càng lúc càng láo nhưng hắn có làm gì được nàng đâu.

Vì nói chung hắn cũng làm sai nhiều thứ lắm mà, Leo gãi đầu rồi đứng lên theo chân Armani vào nhà. Em thấy Leo bị mắng dữ quá nên cũng thay hắn nói bớt vài câu, Armani bĩu môi rồi bảo em cứ kệ hắn. Sau đó nàng kêu em phụ mình đan một ít dây để có gì còn làm đồ cầu phúc, em ngồi xuống rồi cùng nàng làm.

Leo cũng ngồi xuống làm chung nhưng Armani lại cằn nhằn hắn to xác vụng về, em cười trừ nhìn nàng lại sắp nổi bão thì đưa tay ra ngăn Leo lại để cứu vớt mấy sợi dây sắp bị niết hỏng trong tay hắn.

Cuộc sống bình yên như vậy làm em phảng phất nhớ lại mái nhà trước đây của mình.

Leo nhìn em đột nhiên buồn bã thì trong lòng cũng có chút bức bối nhẹ nhàng. Ban đầu vốn dĩ chỉ muốn dạy dỗ cho đứa trẻ này cách để tồn tại thôi nhưng ai mà ngờ đứa nhỏ này lại quá mức tốt bụng chứ, em còn khiến cho Armani vốn dĩ rất kiêng kị người ngoài cũng vui mừng chào đón nữa.

Hắn vẫn luôn nhìn thái độ của em và phần nào cũng nhận ra được em đang nhớ nhà, nhớ nhà luôn là động lực để các binh lính chiến đấu tại tuyền tiến và đồng thời cũng là thứ khiến con người ta yếu lòng.

Đêm đó Leo mở cửa phòng của em ra rồi mang một lọ thuốc đến cho em. Em đang đứng ngoài lan can để ngắm cảnh, gió làm mái tóc em thổi tung lên. Hắn im lặng rồi đến bên cạnh em.

"Con dạo này có vẻ hơi buồn."

"Thầy ạ ?"

Em bất ngờ nhìn Leo đang đứng cạnh mình, mái tóc đen của thầy được thả xuống trượt trên làn da màu bánh mật khỏe khoắn, đến cả những thớ cơ rắn chắc của thầy cũng như phát sáng dưới màn 'đêm'.

"Không có gì đâu thưa thầy."

Em cười buồn rồi lại tiếp tục ngắm cảnh. Leo thở dài thườn thượt rồi đặt tay lên đầu em xoa nhẹ, em rũ mắt rồi để yên cho hắn xoa. Nơi này thật sự quá mức bình yên và giản dị, nơi này có người thầy dù hơi trẻ con và vụng về nhưng những lời giảng dạy và kinh nghiệm của hắn lại làm em cảm thấy tin tưởng và yên tâm đến lạ.

Thầy dặn em nhớ uống thuốc để tránh kỳ động dục rồi mới chịu rời đi. Em xốc xốc lọ thuốc rồi đổ ra tay 2 viên, theo như lời của Leo thì kỳ động dục đầu tiên của em đã sắp tới, em nghe thế thì rất cự tuyệt, Leo cũng biết rõ nên bảo là sẽ đi lấy thuốc chuyên áp chế việc này lại cho em.

Em vui vẻ đáp rồi sau đó chờ hắn đưa thuốc cho mình. Leo bất đắc dĩ xoa đầu em rồi kêu em nhớ uống thuốc đúng giờ, sắp tới hắn sẽ phải đi rà soát ngoài vương quốc nữa. Em bảo hắn đi cẩn thận rồi đồng thời cũng hứa là sẽ trông nhà cẩn thận.

Armani thấy Leo đã đi rồi thì cười gian xảo, em vừa định xoay người thì bị nàng bắt lấy và.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Chu choa, em đáng yêu quá đi Mikey~~~~~"

Armani xuýt xoa nhìn 'cô dâu' trước mắt mình, đồ cưới truyền thống của tộc luôn luôn là vải trắng kết hợp với khăn voan. Em đang ở dạng nhân ngư và mặc đồ cưới của họ đấy. Em không thoải mái mà vẫy vẫy đuôi, Armani vui vẻ khen em rồi sau đó cũng thò chân xuống nước và hóa hình.

Đuôi cá của nàng có màu đỏ rực rất diễm lệ và bản thân của nàng cũng là một con người rất nóng bỏng nữa chứ... nhưng tính cách nàng lại rất mộc mạc và giản dị, nàng đối xử với em quá tốt nên em cũng rất quý nàng.

Không biết nếu Ema và nàng gặp nhau thì sẽ thế nào nhỉ ? Em tự nhiên có chút mong đợi rồi sau đó cùng nàng nói mấy chuyện vụn vặt.

"Nếu được thì chị rất muốn Mikey ở đây, có em ở đây rồi chị và Leo đều rất hạnh phúc."

Nàng cười thật sự rất đẹp, em cũng bất giác cười theo rồi hai người nắm tay nhau nghịch ngợm.

~♤~

Tại địa phận của tộc nhân ngư, đội quân do Leo lãnh đạo đang liên tục tuần tra xung quanh các cánh cổng đang nối giữa vương quốc và thế giới loài người.

Hắn nhíu mày nhìn con sứa bằng máy bị mình phá hủy trên mặt đất rồi nghe ngóng báo cáo từ thuộc hạ. Tổ chức Siren đã thả những con sứa như vậy liên tục mấy tuần nay rồi và tất cả đều suýt nữa tiến được vào vương quốc của bọn họ.

"Đóng các cánh cổng bị xâm nhập thường xuyên lại, ta sẽ báo cáo với bệ hạ về việc này, các anh cũng mau chuẩn bị đồ để trở về đi, sắp tới có lẽ chúng ta phải di cư đấy."

"Vâng thưa tướng quân."

Leo vươn tầm mắt mình nhìn ra xa, không biết là bọn Siren này tính làm cái gì nữa, nếu bọn chúng dám chạm một tay vào người dân của hắn thì hắn nhất định phải xé xác bọn chúng ra !

Rồi sau đó khuôn mặt của hắn giãn ra khi nhớ về em, không biết bây giờ em đang làm gì nhỉ ?

Armani gác cằm nhìn em đang chữa trị cho một con cá nhỏ, dạo gần đây để em có thể tập luyện cho thành thạo khả năng trị thương thì Leo luôn đều đặn gửi đến chỗ em một vài sinh vật bị thương nặng, bắt đầu là những sinh vật lớn ví dụ như là hải cẩu, cá heo rồi cá voi, về sau là những sinh vật như cá nhỏ rồi lươn nhỏ,....

Phàm là sinh vật sống thì kiểu gì Leo cũng gửi về cho em trị thương, trị thương xong thì kêu Armani mang đi làm bữa tối, ban đầu em còn nổi quạo mà đánh hắn mấy cái, kết quả là hắn vừa để em đánh vừa tỉnh bơ khen cơm do Armani nấu ngon.

Rồi càng về sau thì em lại càng bình tĩnh chấp nhận thực tế. Armani thấy em chảy mồ hôi rồi thì lấy khăn lau cho em. Nàng từ nhỏ mồ côi cha mẹ được Leo nhận nuôi nhưng lại chỉ lớn lên trong sự cô độc.

Leo là tướng quân của vương quốc của bọn họ cho nên hầu như lúc nào cũng phải có mặt tại chiến trường, Armani lớn lên trong cô độc và vẫn luôn mong chờ Leo có thể mang ai đó về để bầu bạn với nàng.

Kết quả là nàng gặp được em, thần tử cuối cùng, nàng cùng em học, chỉ em cách nói chuyện và phong tục của tộc nhân ngư. Cả cuộc sống tẻ nhạt của nàng như được thắp sáng bởi em và Leo, nên nàng thật sự rất muốn em ở lại đây vĩnh viễn.

Tối đó Armani chúc em ngủ ngon rồi đi về phòng ngủ, em cũng đóng cửa phòng, đi lại bàn để đồ, lấy lọ thuốc ra rồi bỏ hai viên thuốc vào miệng, sau đó em mới yên tâm mà đi ngủ.

~♤~

Tí tách, tí tách.

Tiếng giọt nước chảy trên sàn nhà lạnh lẽo, em nắm lấy chăn rồi sau đó nhăn mày thở gấp, Leo nhăn mày đưa tay sờ lên trán của em.

Cơn sốt vẫn chẳng thuyên giảm đi chút nào cả.

Chuyện là sau khi hắn trở về từ chuyến tuần tra đã xúc động mà ôm lấy em khiến hơi lạnh xâm nhập vào người làm em bị cảm mạo. Vốn dĩ Mikey cũng không phải yếu đuối như vậy đâu nhưng trong lúc xuống phố với Armani thì có một đứa nhỏ vô tình làm đổ thẳng một xô trà đá rất to vào đầu em, Armani thấy thế thì vội kéo em về nhà để tắm nước ấm. Trong lúc em đang run rẩy vì lạnh thì Leo về nhà.

Hắn ta thấy học trò yêu quý đang ngồi trên ghế thì nhào lại ôm ấp khiến cái lạnh trên người hoàn toàn xâm nhập vào người em. Kết quả là đêm đó Mikey đổ bệnh mất rồi.

Em mở hai mắt nóng rực vì bệnh ra nhìn Leo, em không biết nên nói gì mới phải nữa nhưng mà em thật sự rất muốn mắng ông thầy không có tự giác gì của mình.

Ai đời vừa đi công tác xong lại nhào vào ôm con cái rồi gia đình của mình chứ ? Bệnh tật rồi xui xẻo các thứ truyền qua người ta thì sao ?

"....Thầy xin lỗi con."

"Lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu."

"Ừa...."

Người đàn ông này chắc chắn là có bệnh ! Trên chiến trường là một đằng mà về nhà lại là một nẻo !

"Thầy...."

"Ơi, thầy đây."

"...Con thấy lạnh"

"Vậy thầy ôm con cho ấm nha, trên chiến trường chúng ta cũng hay làm thế."

"..... Cũng được ạ."

Thế là Leo vén chăn lên rồi chui người vào ôm em, em thỏa mãn thở ra một hơi rồi rúc vào lòng ngực của hắn.

Lại tái phạm rồi.

~♤~

"LEO !!!!!!!"

Em bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng gầm của Armani. Em quay đầu lại thì thấy Leo đang nghe Armani mắng vì tội ngủ chung với người bệnh, nội dung của câu chuyện là như sau.

"Anh làm thế thì Mikey sẽ không hết bệnh đâu."

"...Nhưng thằng bé bảo lạnh."

"Nếu Mikey lạnh thì anh phải đắp thêm chăn cho thằng bé hoặc mang noãn châu (ngọc ấm) đến chứ, trời ơi."

Thông thường thì nàng không ý kiến gì với việc Leo và em ngủ chung cả vì em khỏe mạnh mà nhưng lần này thì khác, em đang bị bệnh mà còn ngủ chung với một tên vai u thịt bắp nữa chứ.

Nàng đỡ trán rồi xua Leo ra ngoài, riết rồi nàng không biết là ai trò ai thầy nữa, em cúi đầu uống soup khiến Armani không biết nói gì mà ngồi xuống đo nhiệt độ cho em.

Thôi, ngốc nghếch như vậy cũng không tồi, miễn vui vẻ là được.

Cứ thế cuộc sống yên bình như vậy cũng trôi qua hai năm.

Lần này người có vấn đề lại biến thành em mất rồi.