Đại Hạ, cẩm Thành.

Từ trên cao nhìn xuống cẩm Thành sẽ thấy một chiếc xe địa hình cứu hỏa đang rồ ga lao nhanh về phía xảy ra thảm họa.

Trong xe, Nhậm Kiệt mặc một bộ phòng đồ cứu hỏa màu cam, vác trang bị cứu hỏa nặng 20kg ngồi ở cuối xe.

Trên khuôn mặt non nớt của các thực tập sinh cứu hỏa ngồi trong toa xe hiện rõ sự căng thẳng và nghiêm trọng.

“Bảo bối đang làm gì vậy ~ moa ~ đang ~ ngủ mà ~ bảo bối đang làm gì vậy ~ vì sao không trả lời em
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí nặng nề trong xe.

Chỉ thấy ánh mắt Nhậm Kiệt sáng lên, anh vội vàng lôi chiếc điện thoại đã vỡ màn hình như mạng nhện của mình ra.

“Alo? Có chuyện tìm Nhậm Kiệt, nhất định có thể giải quyết, có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt mọi người đều chuyến về phía Nhậm Kiệt, khóe mắt ai nấy đều run rẩy…
Cái chuông điện thoại quái quỷ gì vậy?
“Gia sư cho con? Được, sao lại không chứ? Tôi vừa nhận được thành tích tốt nghiệp trung học, điểm max là 750, tôi được 745.

Trạng nguyên của cẩm Thành năm nay chính là tôi, không tin cô có thể đi tìm hiểu thử!”
Lần này mọi người ngồi trong xe không còn giữ được bình tĩnh.

Có nhầm không vậy?
Tổng điểm thi đại học được 745 mà không đi học đại học, chạy đến đội phòng cháy chữa cháy liều mạng làm gì?
Điên rồi à?
Lâm Hoài Nhân bĩu môi:
“Bốc phét đến nghiện rồi à?”
Khóe miệng Điền Vũ run rấy mở tra cứu lên:
“Đúng là anh Kiệt…”

Vẻ mặt Lâm Hoài Nhân khó chịu: “Người ở khu 69 có ai không biết tiếng tăm của Nhậm Kiệt? Hoàng tử nhỏ làm công, chỉ cần đưa tiền, ngoài việc phạm pháp không dám làm ra thì chuyện gì cậu ta cũng làm!”
“Đỉnh nhất là một ngày làm thêm 27 việc, hôm trước tôi còn thấy cậu ta trong đoàn vũ công ở KTV Hồng Lãng, cậu ta là người nhảy chính!”
Khóe miệng mọi người đều co giật, tài thật, một ngày làm thêm 27 việc?
Sao anh lại có nhiều thời gian như vậy chứ?
Thiên tài quán lí thời gian à?
Nhậm Kiệt không quan tâm đ ến ánh mắt của mọi người, anh vừa đặt điện thoại xuống thì một cuộc điện thoại khác đã đến.

Nhậm Kiệt càng vui vẻ hơn, anh vội vàng nghe máy.

“Chị Trương? Sao? Nhị Oa ở nhà lại không có sữa ăn? Được được được, tối nay tôi rảnh nhất định sẽ qua!”
Lần này mọi người đều ngấn người.

Điền Vũ vô cùng khó hiểu:
“Đứa nhỏ không có sữa ăn, cậu qua thì giải quyết được gì?”
Nhậm Kiệt thả điện thoại xuống: “Tôi là chuyên gia thúc sữa đấy! Đã có giấy phép hành nghề, chỉ cần dùng đúng phương pháp xoa bóp là sẽ có sữa cho trẻ ăn.


Lời này vừa dứt, Điền Vũ đã quỳ bộp xuống đất nắm lấy tay Nhậm Kiệt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Đại thần nâng đỡ! Tôi không có hứng thú với tiền, chỉ muốn học kĩ năng của môn này!”
“Ai đói cũng không thể để trẻ đói được!
“Bộp bộp bộp.


Chỉ trong giây lát người đã quỳ đầy trong xe.

Vệ Bình Sinh ngồi ở chính giữa không nhìn nổi nữa, ông ấy ho nhẹ hai tiếng, các đội viên trong xe vội vàng ngồi thẳng lại.


Mà ánh mắt Vệ Bình Sinh nhìn Nhậm Kiệt cũng là sự bất đắc dĩ.

Vệ Bình Sinh ít nhiều gì cũng biết tình hình nhà anh, đứa nhỏ này cũng rất vất vả…
“Sắp tới hiện trường vụ cháy, cả đội kiểm tra trang bị!”
Con mắt máy trái của Vệ Bình Sinh phát ra ánh sáng đỏ, đảo mắt vòng quanh.

“Lặp lại mục tiêu nhiệm vụ!”
“Phong tỏa hiện trường, sơ tán quần chúng, cứu viện và di dời người dân bị nhốt, phối hợp với tố chức trấn ma chế áp ác ma, giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất!” Mọi người cùng đồng thời trả lời.

Vệ Bình Sinh nheo mắt: “Rất tốt! Mọi người đều là đội viên thực tập, tôi cũng biết phần lớn mọi người đăng kí tham gia vì cơ hội tiêm thuốc Khởi Linh sau khi được chuyến thành chính thức.


“Biểu hiện trong nhiệm vụ bên ngoài cũng sẽ được ghi chép vào thành tích kiếm tra, cứu càng nhiều người, cơ hội thành nhân viên chính thức càng lớn!”
“Nhưng mọi người cũng nhớ kĩ cho tôi! Điều kiện tiên quyết đế cứu người là phải bảo vệ tốt chính mình, không bảo vệ tốt bản thân thì cái gì cũng không bảo vệ được!”
“Còn nữa! Đừng trực tiếp đổi diện với ác ma trừ khi cậu không muốn sống nữa, đuổi giết ác ma là chuyện của tổ chức trấn ma, đừng xen vào việc của người khác!”
“Nhớ rõ những gì tôi đã dạy các người!”
Tiếng quát vang vọng toa xe.

“Vâng! Huấn luyện viên!”
Xe vận binh thắng gấp, các đội viên như cá gặp nước lao xuống.

Nhưng vừa mới xuống xe họ đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.

Cả tiểu khu Long Thành đều chìm trong biển lứa, vô số người mặc đồng phục màu cam của lính cứu hỏa bận ngược bận xuôi tại hiện trường, kéo dây phong tỏa hiện trường, cứu trợ người dân.

Những người bị thương tại hiện trường không ngừng được khiêng ra từ bên trong, bỏng nặng, đứt tay đứt chân, cả người đầy máu…

Thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được tiếng ma quỷ gào thét và tiếng vũ khí va chạm đinh tai nhức óc vào nhau.

Bầu trời đêm bị ánh lửa chiếu sáng, trăng tròn treo cao nhưng không thấy ánh trăng.

Linh khí Lam Tinh đã khôi phục hơn hai trăm năm, đại nạn xuất hiện liên miên, chiến tranh chủng tộc, văn minh nhân loại từng bị đánh tan rồi cũng từng đứng lên từ trong phế tích.

Nhưng loài người cũng từng làm mất đại dương, bầu trời… thậm chí là mặt trăng.

Cho đến tận ngày này, ma quỷ vẫn là tai họa hàng đầu uy hiếp đến sự an toàn của người dân như cũ.

Vệ Bình Sinh thấy cảnh này thì không khỏi trợn mắt.

“TỔ chức trấn ma làm ăn kiểu gì vậy? Một con cự ma dung nham cấp ba mà cũng không giải quyết được à?”
Chủ đích ông ấy mang đội thực tập này đến đây chỉ đế kết thúc công việc, ai ngờ tai họa ma quỷ đã phát triển đến trình độ khó giải quyết như thế này chứ.

Lúc này có người báo cáo: “Đội trưởng Vệ, người của tổ chức trấn ma không đủ, phần lớn người đều ra ngoài thành phố làm nhiệm vụ thanh trừ, phải một lúc nữa mới có đội cứu trợ.


“Haiz… Sao lại đúng lúc này chứ? Bây giờ ai đang đánh với ác ma?”
“Hình như là một cô gái đến từ học viện săn ma, cô ấy là người được thần linh ưu ái!”
Vệ Bình Sinh nghiến răng, hi vọng cô ấy chịu đựng được, ông ấy lập tức quay đầu nhìn về phía đội thực tập.

“Đứng đấy làm gì! Cùng ông đây vào đám cháy cứu người!”
Nhưng lúc này các đội viên đội thực tập đã bị dọa cho mềm nhũn chân, tất cả đều là người của thế kỉ hai mươi mốt, làm gì đã có ai thấy cảnh này bao giờ?
Chỉ đứng ở ngoài dải phân cách cũng đã bị hơi nóng phả ra làm nóng rát mặt.

Thật sự phải xông vào sao?
Nếu chết thì sao bây giờ?
Lúc này một người lính cứu hỏa bị khói lửa hun đen xì cõng một người phụ nữ chạy ra khỏi tòa nhà đang cháy lớn.

Người phụ nữ kia toàn là máu nhưng cô ấy lại không quan tâm đ ến vết thương của mình mà không ngừng giãy dụa.

“Van xin anh! Mau cứu con tôi đi, nó vần còn ở trong kia, nó vẫn chưa ra được, nó còn nhỏ!”

Nhưng khuôn mặt của người lính cứu hỏa đang chảy đầy mồ hôi kia lại hiện lên sự khó xử:
“Xin lỗi cô, tôi rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng lửa ở tầng 27 đã không thế kiếm soát được, kết cấu của tầng nhà cũng không ổn định, không đủ điều kiện để cứu hộ!”
Người mẹ kia tuyệt vọng khóc lóc, cô ấy nhìn chòng chọc vào tòa nhà đang chìm trong biến lửa, liều mạng muốn quay lại:
“Thả tôi ra! Van xin anh, thả tôi ra, tôi muốn về cứu nó! Đó là con của tôi!”
Nhưng điều người lính cứu hỏa kia làm cũng chỉ có thể giữ chặt lấy người mẹ…
Cảnh tượng này trong tai họa ma quỷ nơi nào cũng có.

Nhậm Kiệt rời mắt khỏi người mẹ, anh yên lặng đeo mặt nạ chống khói, lấy rìu chữa cháy và xà beng ra.

Sau đó sải bước đi về phía tầng 27.

Điền Vũ mở to mắt: “Anh Kiệt? Cậu làm gì vậy? Cậu không sợ chết sao? Chúng ta chỉ là thực tập thôi!”
Nhậm Kiệt không quay đầu lại, anh nâng cây rìu chữa cháy trong tay lên, nhiệt huyết nói:
“Tôi biết nguy hiếm, nhưng có một sô’ việc cũng nên có người làm, chúng ta là lính cứu hỏa, là người có trách nhiệm nặng nề!”
“Sống như một anh hùng thì chết cũng là một con quỷ dũng cảm!”
“Thế giới này… cần anh hùng!”
Nhìn bóng lưng lao vào biển lửa của Nhậm Kiệt, mấy người Điền Vũ cay cay mắt, lại có chút cảm động.

Thậm chí Lâm Hoài Nhân còn cảm thấy mất hết mặt mũi.

Nhưng vừa bước được hai bước Nhậm Kiệt lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vệ Bình Sinh!
“Chú Vệ, đề phòng xảy ra trường hợp xấu, cháu muốn xác nhận lại, theo điều 13 chương 2, nếu thành công giải cứu người dân trong tai họa ma quỷ, cứu được một người sẽ được thưởng hai trăm, tiền thưởng có thể cộng dồn và không giới hạn, điều này cũng áp dụng cho thực tập sinh đúng không ạ?”
Vệ Bình Sinh ngây ra một lúc: “Đúng vậy…”
Ánh mắt Nhậm Kiệt nghiêm túc lại, anh quay đầu đi thẳng đến tầng 27, giận dữ hét:
“Tôi đến đây!”
“Anh hùng này định sẵn là tôi rồi!”
Sau đó lập tức lao vào biến lửa!
Mấy người Điền Vũ đen mặt.

Anh hùng cái rắm, cậu đơn gián là muốn hai trăm tệ kia thôi chứ gì! Có cần phải rõ ràng như vậy không?
Cứu một người hai trăm tệ? Cậu chơi đùa với tính mạng mình đấy à?.