“A Thiển, mau lên! Phải đi viếng mộ cha rồi.” Tống Thanh đứng ngoài cửa gọi cô.

Tống Thiển vừa ngủ dậy loạng choạng thay quần áo. Đều tại Hạng Loan Thành, năm giờ chiều hôm qua cô đã nói phải về nhưng anh không chịu nghe, về muộn nên ngủ muộn.

Bây giờ tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mỗi mình cô.

Ăn sáng xong, mọi người về thôn Diêm Đóa, dọn dẹp nhà cũ rồi mới đến nghĩa trang cuối thôn.

Cũng đã lâu cô chưa về quê. Cỏ mọc um tùm quanh gò đất, cha cô nằm ở đây.

Ba năm trước khi đưa tang, Tống Thiển rất buồn nhưng cũng có cảm giác được giải thoát khó nói thành lời. Cha yêu thương Tống Thiên Tứ vì cậu có thể nối dõi tông đường, cha cưng chiều chị gái vì chị ngoan ngoãn, có chính kiến, nhưng cha không thích cô.

Tống Thiển đứng cuối hàng, quỳ xuống lạy bốn lần.

Không biết vì sao cha lại chán ghét cô, nhưng ông là người đã sinh ra và nuôi dưỡng cô. 

Trên đường về thôn, bầu không khí tĩnh lặng và nặng nề bao trùm lấy mọi người, nhất là Đổng Thành Mai cứ mãi cúi đầu, tâm trạng bà hiển nhiên rất kém. 

Anh chồng bên cạnh có con cháu vây quanh, con dâu hiếu thuận, chỉ có nhà bà là chồng chết, con cái không ở bên. Ban ngày không có cảm giác náo nhiệt, đến tối khi cửa đóng then cài, một mình đối diện với sự lạnh lẽo của căn nhà, sao có thể không thấy lạc lõng cơ chứ.

Ba chị em cũng đã sớm bàn bạc chuyện này. Ba người đều muốn ở lại Bình Kinh để phát triển sự nghiệp nên muốn đón mẹ đến sống cùng nhưng bà lại nhất quyết không đồng ý.

Cứ như vậy, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Lúc về đến nhà, mặt trời vẫn còn trên cao, mọi người cũng không vội trở về thị trấn.

Vừa ngồi xuống một lát thì có người gõ cửa dồn dập, có thể nhận ra là có chuyện gấp.

Đổng Thành Mai vội vàng ra mở cửa, là con dâu nhà họ Vương ở đầu thôn.

“Thím à, ở đầu thôn có một nhóm người mới đến, tự xưng là chuyên gia gì đó. Mẹ cháu bảo cháu đến nói với thím là thanh niên trí thức họ Lâm cũng đến.” Người phụ nữ vừa nói vừa thở hồng hộc vì chạy vội.

Ba chị em từ bên trong đi ra.

Thanh niên trí thức họ Lâm…

Chưa từng nghe nói đến người này, nhưng theo phản ứng của Đổng Thành Mai, hẳn là người rất có sức ảnh hưởng, nếu không cũng không đến mức đã lâu như vậy mà bà vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Mãi sau đó, Đổng Thành Mai mới tỉnh táo lại, giả vờ không có chuyện gì, nói: “Đến thì đến thôi, không liên quan gì đến thím cả. Cháu về nói với mẹ cháu là không cần phải đến báo cho thím biết đâu.”

Con dâu nhà họ Vương cũng ngạc nhiên trước phản ứng này của bà. Ai mà không biết con dâu thứ hai nhà họ Tống là người tốt tính nhất chứ, luôn khách khí với mọi người. Đây là lần đầu tiên bà từ chối thẳng thừng như vậy.

Tống Thiển có một suy đoán táo bạo.

Cô vẫn nhớ rõ vào ngày đầu tiên xuyên thành Tống Thiển, trên đường đi tìm Hạng Loan Thành, cô bắt gặp một nhóm phụ nữ đang ngồi tán gẫu, có người từng nhắc đến thanh niên trí thức gì đó.

Lúc đó cô cũng không để ý, nhưng không biết tại sao, cũng có thể do ngày đầu tiên xuyên qua nên có ấn tượng sâu sắc, cô vẫn luôn ghi nhớ cuộc trò chuyện đó.

Quay lại mấy hôm trước, giáo sư Lâm đột nhiên hỏi tên cha mẹ cô, lúc gọi điện thoại hỏi mẹ thì mẹ vội cúp máy với thái độ khác thường.

Mới nãy cô ấy còn nhắc đến thanh niên trí thức họ Lâm.

Lúc ở trường cô từng nghe nói giáo sư Lâm trước đây bị chuyển đến nông thôn, nhưng chưa đến hai năm sau đã quay lại thành phố.

Nếu suy đoán của cô chính xác thì thanh niên trí thức họ Lâm là giáo sư Lâm, mẹ cô và ông có quen biết.

Tống Thiển bị suy đoán của bản thân dọa sợ nhưng không dám nói ra.

Sau khi con dâu nhà họ Vương đi về, Đổng Thành Mai lập tức đóng cửa, đi thẳng vào trong nhà ngồi.

Bà không nói gì, chỉ cúi đầu trầm tư.

Thật lâu sau bà mới ngẩng đầu lên: “Mau về nhà thôi, trời sắp tối rồi.”

Ba chị em đương nhiên có thể nhận ra trời tối chỉ là cái cớ, thực tế là bà không muốn ở lại đây, cũng không muốn chạm mặt người đó.

Lúc đến không mang theo đồ đạc gì nên không cần thu dọn, có thể lên đường ngay.

Chỉ có duy nhất một lối ra khỏi thôn, chính là con đường nhỏ của trại cừu ở đầu thôn.

Đổng Thành Mai cúi đầu đi thẳng về phía trước, không biết có phải là ảo giác không nhưng bà luôn cảm thấy bên tai toàn tiếng xì xào bàn tán.

Ngay khi sắp ra khỏi thôn, một giọng đàn ông trung niên gọi bà: “Thành Mai.”

Tống Thiển quay lại nhìn, quả nhiên là giáo sư Lâm Kiến Thực.

Tống Thanh cũng biết giáo sư Lâm, nhìn thấy ông ở đây thì rất ngạc nhiên.

Tống Thiên Tứ chưa bao giờ gặp ông, nhưng nghe Tống Thanh gọi ông nên cũng biết vị này là giáo sư.

Giáo sư nổi tiếng ở Đại học Bình Kinh cho dù giảng dạy ở đâu cũng luôn chật kín chỗ.

Chỉ có mình Đổng Thành Mai không hề ngoảnh đầu lại nhìn, bà chỉ hơi dừng một chút rồi lại tiếp tục bước đi.

“Tôi biết bà đang trách tôi, là tôi không tốt.” Người đàn ông trung niên vội vàng đuổi theo, kéo tay bà, muốn giải thích.

Đổng Thành Mai vung tay ra, không muốn nói gì với ông.

Xung quanh có không ít người tụ tập thao thao bất tuyệt chuyện năm đó.

Lọc ra vài thông tin hữu ích từ lời bán tán rồi tổng hợp lại. Đại khái là một thanh niên trí thức bị điều về nông thôn yêu đương với cô gái xinh đẹp nhất thôn. Nhưng đến khi người đàn ông có cơ hội rời đi, ông không muốn ở lại thôn quê nghèo khó này. Ông hứa với cô gái nhất định tương lai sẽ đến đón bà. 

Chờ đợi một năm, hai năm, cuối cùng đến năm thứ ba, cô gái bị mẹ mình ép gả cho một người đàn ông cùng thôn.

Nhiều năm sau, khi ông về thăm quê, ông đã kết hôn, còn bà cũng đã lập gia đình.

Vào những năm đó, chuyện như vậy rất phổ biến cũng rất hiếm gặp.

Cuối cùng, không biết cả hai đã nói gì, người đàn ông rời đi.

Đổng Thành Mai có thể nói hết mọi chuyện với người này trước mặt người, nhưng nhà họ Tống không gánh nổi hậu quả đó.

Bà giục ba đứa con đi về nhà.

Về đến nhà, trong sân không có ai, gia đình bác cả đã đi thăm họ hàng.

Đổng Thành Mai đi qua đi lại trong sân, liên tục nhìn ra cổng.

Khoảng chừng một giờ sau, có tiếng đập cửa.

“A Thiển, ra… ra mở cửa đi.”

Tống Thiển đáp một tiếng rồi đi ra mở cửa. Hóa ra là Lâm Kiến Thực.

Cô lễ phép chào hỏi: “Chào giáo sư Lâm ạ.”

Lâm Kiến Thực đứng ngoài cửa nhìn cô, liên tục nói tốt: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Sau khi vào nhà, Tống Thanh và Tống Thiên Tứ cũng lần lượt chào hỏi.

Chỉ mình Đổng Thành Mai xem ông như người xa lạ, thẳng thừng hỏi: “Ông đến làm gì?”

Lâm Kiến Thực khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, Thành Mai. Năm đó tôi thật sự không cố ý bỏ rơi bà đâu.”

Vẻ mặt Đổng Thành Mai nghiêm nghị hiếm thấy: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, bây giờ nói lời này thì có ích gì?” 

“Tôi…”

“Nếu không có việc gì thì mời ông về cho, sau này đừng tới làm phiền chúng tôi nữa.”

Nếu không phải lúc nãy ông giữ chặt tay bà, nói rằng nếu bà không chịu nói chuyện rõ ràng thì ông sẽ kể chuyện năm đó cho con gái bà biết, bà còn lâu mới cho ông biết địa chỉ.

Ông vội vàng nói ra chuyện mình đã suy nghĩ suốt nửa ngày nay: “Tôi chỉ muốn hỏi Tống Thiển có phải là con của tôi không thôi.”

Lời vừa nói ra, không chỉ mình Đổng Thành Mai mà ba người còn lại đều thay đổi sắc mặt.

Trong nháy mắt, mọi thứ đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đặc biệt là Tống Thiển, hai gò má hồng hào lập tức tái nhợt không còn sức sống.

Đổng Thành Mai không ngờ ông sẽ phát hiện ra chuyện này, run rẩy nói: “Sao có thể chứ? Con bé mang họ Tống, là con của tôi và Tống Chí Tiến, không liên quan gì đến ông cả.”

“Nhưng tôi đã đặc biệt kiểm tra nhóm máu của con bé trong hồ sơ lưu ở trường, là nhóm máu A. Tôi cũng đã kiểm tra hai đứa con còn lại của bà, chúng đều mang nhóm máu B, còn bà mang nhóm máu O.” Năm đó ông vô tình lật đến hồ sơ của cô, trong lòng dần nảy sinh một suy đoán. Sau đó khi xem hồ sơ của Tống Thanh và Tống Thiên Tứ, suy đoán này ngày càng chắc chắn hơn. 

Ông đã vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình, khó khăn lắm mới có được nhóm máu của Đổng Thành Mai, còn Tống Chí Tiến đã qua đời nên không có cách nào xác minh.

Nhưng từ nhóm máu ghi trong hồ sơ đã có thể suy luận ra được.

Hoặc Tống Thiển, hoặc hai đứa trẻ kia, nhất định có người không phải con của nhà họ Tống.

Ông xem lại ngày sinh của Tống Thiển, sau khi tính toán, thật sự chính là con của ông.

Vì vậy ông đi cùng một đoàn khảo sát khu vực lân cận, vội vàng đến đây.

Lời này khiến Tống Thiển đột nhiên nhớ một câu trong truyện: Nhờ có em gái, Tống Thanh được một quý nhân giúp đỡ. Kể từ đó, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Trực giác của cô mách bảo quý nhân này chính là giáo sư Lâm.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tống Thiên Tứ là người phản ứng đầu tiên: “Xin giáo sư đừng nói linh tinh. Chúng tôi là một gia đình, không muốn nhận thêm người thân.”

Tống Thanh cũng tiếp lời: “Giáo sư, nếu không có chuyện gì nữa thì thầy hãy về trước đi. Chuyện hôm nay gia đình em xem như chưa từng nghe.”

Rõ ràng là không muốn thừa nhận. Lâm Kiến Thực quay sang nhìn Tống Thiển, ánh mắt tha thiết như muốn nói rằng ta là cha ruột của con. 

Tống Thiển không chút do dự nói: “Giáo sư, thầy đang nói gì vậy? Em là con gái của nhà họ Tống, sao có thể có quan hệ gì với thầy chứ?”

Một tiếng giáo sư này đã hoàn toàn chặt đứt ý định của Lâm Kiến Thực.

Tống Thiển là con gái thứ hai của Tống Chí Tiến, mang họ Tống, không có gì phải bàn cãi.

Cả ba người đều kiên quyết khiến mắt Đổng Thành Mai đỏ hoe.

Thật ra lúc nãy bà có hơi sợ hãi. Bà thỉnh thoảng nhìn thấy ông trên ti vi, cũng biết người đàn ông này hiện giờ có những thành tựu gì.

Đổng Thành Mai cầm cái chổi tre lớn trong góc muốn đuổi ông đi.

Lâm Kiến Thực không ngờ người yêu xinh đẹp, dịu dàng hơn hai mươi năm trước khi gặp lại lại đối xử với ông như vậy.

Để không bị đánh trúng, ông vội vàng rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò Tống Thiển: “Nếu con đổi ý thì đến trường tìm cha. Con có bất cứ yêu cầu gì cha đều chấp nhận.” 

Ông thật sự muốn nhận Tống Thiển. 

Nhưng Tống Thiển không mảy may bận tâm.

Ông thậm chí còn không xuất hiện trong những năm tháng cô trưởng thành như Tống Chí Tiến. 

Sau khi ông rời đi, cuối cùng Đổng Thành Mai cũng thở phào nhẹ nhõm, gỡ bỏ thái độ cứng rắn từ nãy đến giờ.

Bữa tối hôm đó vẫn do Tống Thanh nấu, Tống Thiển phụ trách giúp đỡ.

Trên bàn ăn, người phụ nữ đã im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “A Thiển, nếu con muốn nhận ông ấy, mẹ sẽ không phản đối.”

Bà suy nghĩ cả một buổi chiều, hai vợ chồng bà không có bản lĩnh, nhưng người đàn ông đó thì có. Nghe nói muốn tìm một công việc ở thành phố lớn không hề dễ dàng, việc nhận thân có thể giúp con bé, thậm chí là cả ba đứa rất nhiều.

Một người mẹ luôn muốn con gái mình được nhận những điều tốt đẹp nhất.

Đổng Thành Mai cũng gián tiếp nói cho họ biết rằng cô thực sự không phải con của nhà họ Tống.

Tống Thiển cúi đầu, im lặng một lát mới lên tiếng, giọng nghẹn ngào: “Mẹ nói gì vậy? Con không có quan hệ gì với ông ấy, nhận thân gì chứ.”

Tống Thanh phụ họa: “Đúng vậy. Mẹ nghĩ lung tung gì vậy? Sao A Thiển có thể không phải con của nhà chúng ta chứ.”

Đương nhiên Tống Thiên Tứ cũng gật đầu đồng ý.

Lúc này Đổng Thành Mai mới trở nên vui vẻ hơn, nén khóc mỉm cười.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Đổng Thành Mai đã sớm mệt mỏi, Tống Thiển cũng không vui vẻ gì. Hai chị em vốn muốn an ủi cô nhưng cô lại về phòng từ sớm.

Bên ngoài trăng sáng sao thưa, Tống Thiển trằn trọc không ngủ được, muốn tìm người tâm sự nên mặc quần áo đi ra sân. Ngôi nhà bên cạnh tối om.

Anh… có lẽ đã về nhà rồi.

Hơi phiền muộn, cô quay về phòng, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến trước cửa phòng mẹ Đổng.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, lén chui vào chăn nằm cùng mẹ.

Mẹ Đổng chưa ngủ, lúc cô mở cửa, bà đã nhận ra.

Chờ cô nằm lên giường, bà mới khẽ hỏi: “Con không ngủ được à?”

“Vâng ạ.”

Có lẽ đã trở thành Tống Thiển rất lâu, cô cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc.

Có tiếng gào thét tận sâu trong tâm hồn.

Cô thay nguyên thân hỏi mẹ: “Ông ấy… là người thế nào ạ?” 

Không nói rõ tên nhưng hai mẹ con đều biết rõ đang nói đến ai.

Đổng Thành Mai ôm chặt cô vào lòng, chìm vào hồi ức.