Lâm Kiến Chi đương nhiên có thể nhìn ra được vài chuyện từ vẻ mặt của con trai mình. Đứa trẻ ngoan cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.

Ánh mắt của nó thật sự giống ánh mắt của ông năm đó.

Ông nhìn về phía Tống Thiển đang hơi căng thẳng trên sân khấu, đôi mắt dưới kính nhòe đi. Ông tháo kính xuống, lau đi giọt nước nơi khóe mắt, thật sự đã rất nhiều năm rồi.

Lâm Hướng Vinh không chú ý đến hành động của cha mình, chỉ chăm chú nhìn người con gái trên sân khấu không rời.

Tưởng Hoài Nam mời cô lên sân khấu chắc chắn không phải do trùng hợp, anh ta cố ý tiếp cận Tống Thiển, thuận tiện khiến Hạng Loan Thành ghê tởm.

Ban đầu khi mới tiếp xúc với Tống Thanh, anh ta quả thực đã bị cô ấy thu hút. Cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, có người đàn ông nào không thích chứ. Nhưng cuối cùng anh ta đã nhận ra, so với tiền bạc và quyền lực, tình yêu chẳng là gì.

Anh ta ra sức học tập, khiến ông cụ vui vẻ chỉ để được thừa kế gia sản, kết quả thằng nhãi đó quay lại không bao lâu mà đã không còn gì nữa. 

Advertisement

Can tâm ư? Sao có thể.

Anh ta họ Tưởng, người mang họ Tưởng sao có thể chịu hạ thấp mình trước người khác chứ.

Những ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu anh ta, cầm lấy micro, anh ta bày ra nụ cười ôn hòa thường ngày, lịch sự khen ngợi rồi hỏi tên của Tống Thiển.

Tống Thiển thành thật giới thiệu bản thân. Trước mặt mấy nghìn người, cô hơi căng thẳng.

Anh ta cũng không hỏi gì đặc biệt, chỉ là mấy việc nhỏ nhặt, nhưng lúc nhắc đến quê quán, Lâm Kiến Chi dưới sân khấu lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Mà Tưởng Hoài Nam trên sân khấu lại nở nụ cười đắc ý. 

Tống Thiển đứng cạnh anh ta trong phút chốc cho rằng mình bị hoa mắt, ánh mắt âm u cay nghiệt đó hoàn toàn không khớp với hình tượng dịu dàng của nam chính trong tiểu thuyết.

Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình nhìn nhầm, tiếp tục trả lời. 

Cuối cùng, Tưởng Hoài Nam đưa tay phải về phía cô và nói: “Nếu có hứng thú, hoan nghênh em đến Tưởng thị làm việc.”

Tống Thiển nhất thời không kịp phản ứng, vội vàng cảm ơn và bắt tay anh ta.

Cô sẽ không đến Tưởng thị làm việc nhưng không tiện từ chối anh ta trước mặt nhiều người như vậy.

Trong bóng tối, Tưởng Loan Thành mím môi nhìn chằm chằm Tống Thiển trên sân khấu. Người đàn ông đứng trong ánh đèn kia càng nhìn càng đáng ghét.

Anh vốn định buông tha cho anh ta, nhưng dường như có người không hề cảm kích.

Anh gõ ngón tay lên thành ghế. 

Người khác không biết nhưng sao anh có thể không hiểu Tưởng Hoài Nam đang cố ý thị uy trước mặt anh chứ?

Đôi mắt sâu thẳm lóe lên chút u ám. Lý Du Nhiên ngồi cách đó vài ghế bỗng cảm thấy khí lạnh từ bàn chân bốc lên, sự náo nhiệt xung quanh ngược lại càng khiến cô ấy cảm thấy lạnh hơn.

Tống Thiển và Tưởng Hoài Nam cùng bước xuống sân khấu. Lúc đi đến chỗ ngồi của mình, anh ta đột nhiên đưa qua một tấm danh thiếp qua. Tống Thiển không ngờ anh ta lại nghiêm túc.

Cô không dám không nhận, lập tức quay về chỗ ngồi. Còn chưa kịp ngồi xuống thì tấm danh thiếp đã bị Hạng Loan Thành giật lấy từ tay cô, xé nát rồi vứt đi.

Tưởng Hoài Nam ở bên kia nhìn thấy hành động này của anh, nở nụ cười âm u.

Có vẻ đứa con thứ hai đơn thuần hơn đứa con đầu nhưng lại không tiện ra tay. 

Chẳng qua anh ta rất mong chờ phản ứng kế tiếp.

Tống Thiển không hề hay biết sự tồn tại của mình đã dẫn đến hiệu ứng cánh bướm*.

*Hiệu ứng cánh bướm: bắt nguồn từ bài nói chuyện có tựa đề Dự đoán: Liệu con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra cơn lốc ở Texas? của nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton Lorenz vào năm 1972, mang hàm ý một hành động nhỏ cũng có thể tạo ra sự thay đổi to lớn.

Hạng Loan Thành ngồi bên cạnh chính là ví dụ điển hình nhất.

Theo cốt truyện ban đầu, lúc này anh đang đối đầu với Tưởng Hoài Nam, không chịu tiếp nhận Tưởng thị.

Vì vậy anh không có mặt ở buổi tọa đàm này, cũng sẽ không tức giận với cô.

Mặc dù anh không nói gì nhưng cô cảm thấy anh đang tức giận. 

Huống hồ tấm danh thiếp đã bị xé vụn gần như thành bột giấy, bị ném vào thùng rác cách đó không xa.

Bàn tay nhỏ của Tống Thiển chậm rãi đưa lên, nắm lấy ống tay áo của anh, giật nhẹ. 

Không có phản ứng.

Lại giật nhẹ.

Vẫn không có phản ứng.

Chuyện này thì có gì mà phải giận chứ. Cô không hề cầm tấm danh thiếp đó đi tìm người ta, chỉ nhận vì phép lịch sự thôi.

“Thập Thất?”

“…”

“Vậy anh chỉ được giận thêm ba phút nữa thôi. Nếu lâu hơn thì em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Ba chị em nhà họ Tống tuy có quan hệ tốt nhưng đôi lúc vẫn có mâu thuẫn. Tống Thanh thường xuyên dùng cách này để đối phó với Tống Thiên Tứ. 

Em tức giận thì tức giận, nhưng không được quá nửa tiếng, sau đó cũng không dỗ nữa, mặc kệ em, chờ em tự hết giận rồi lại nói tiếp.

Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi kết thúc. Hiệu trưởng lên phát biểu kết thúc, nên vỗ tay thì vỗ tay, nên chụp ảnh thì chụp ảnh.

Một buổi tọa đàm mất tận ba tiếng, Tống Thiển ngồi đau cả lưng, cuối cùng chân cũng hơi tê.

Lúc tuyên bố kết thúc, tiếng vỗ tay lớn đến dọa người, đánh thức không ít các bạn học đang ngủ gật.

Kết thúc rồi sao? Mẹ ơi, cuối cùng kết thúc rồi!

Nghe đến mức mạng cũng sắp không còn nữa rồi!

Cửa hội trường chỉ có bấy nhiêu, hỗn loạn hơn 20 phút mới đi ra hết. Tống Thiển vốn định dẫn Lý Du Nhiên chuồn đi sớm nhưng lại bị Hạng Loan Thành kéo tay giữ lại, không cho đi.

“Ngoan, ở đây đợi anh. Anh sẽ quay lại ngay.”

Hết giận rồi thì để cô ở đây đợi anh?

Tống Thiển không chịu. Nhân lúc anh trò chuyện với lãnh đạo trường học, cô và Lý Du Nhiên nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng vừa ra đến cửa đã thấy giáo sư Lâm đứng trước cửa như đang đợi ai đó. Người đàn ông trung niên vững vàng lập tức rơm rớm nước mắt khi nhìn thấy Tống Thiển.

Ông gọi tên Tống Thiển, vừa đi đến chỗ cô vừa lau nước mắt, hơi nghẹn ngào hỏi: “Bạn học Tống Thiển, có phải mẹ em tên là Đổng Thành Mai không?”

Tống Thiển gật đầu.

Dường như để chắc chắn hơn, ông hỏi thêm: 

“Vậy cha em có phải Tống Chí Tiến không?”

Cô tiếp tục gật đầu.

Tốt quá, vậy mà thật sự để ông gặp được rồi.

“Tôi… tôi…” Lâm Kiến Chi kích động đến mức nói không nên lời, ngay cả câu đơn giản nhất tôi quen biết cha mẹ em cũng không thể nói ra được.

Tống Thiển khó hiểu nhìn ông, vừa hay Lâm Hướng Vinh từ phía sau chạy đến.

“Cha.”

Tiếng gọi của Lâm Hướng Vinh đã nhắc nhở Lâm Kiến Chi.

Không được, ông không thể nói.

Trong tích tắc, Lâm Kiến Chi lấy lại bình tĩnh, kích động qua đi, ông trở lại là người thầy đáng kính trước mặt học trò như thường ngày.

Mọi chuyện trước đây đã bị phủ bụi như lúc ông rời đi.

“Mọi người đang nói gì thế?” Lâm Hướng Vinh như đang tán gẫu, hi vọng cha mình không nói gì.

“Không có gì, chỉ nói mấy câu thôi.”

Tống Thiển đương nhiên rất nghi ngờ, nhưng thấy thái độ của giáo sư rõ ràng là không muốn nhắc đến việc này trước mặt con trai.

Cô không hỏi nhiều, nếu thật sự có liên quan đến cô thì ông nhất định sẽ quay lại hỏi cô.

Tối đó cũng đúng lúc Tống Thanh đi công tác về, mang về không ít đồ ăn vặt. Tống Thiên Tứ không biết cô ấy về, buổi tối chỉ có thể ngủ ở sô pha.

Bốn người ăn cơm xong thì đề nghị gọi điện cho Đổng Thành Mai. Đã lâu không gọi về nhà, lần cuối cùng nói chuyện với bà cũng là trước khi Tống Thanh đi công tác. 

Điện thoại vừa kết nối, Đổng Thành Mai ở đầu bên kia lần lượt gọi tên ba người bọn họ một cách nhẹ nhàng.

Nếu có cuộc gọi đến vào buổi sáng thì có thể cửa hàng mới mở đằng trước thiếu gì đó cần mang qua. Nhưng buổi tối lại khác, đó là ba đứa con ở Bắc Kinh xa xôi cùng gọi về.

Hỏi chuyện nhà, mọi người đều không gặp chuyện gì lớn, Đổng Thành Mai ở nhà có vợ chồng bác cả chăm sóc, không có vấn đề gì.

Lúc sắp cúp máy, Tống Thiển đột nhiên nhớ tới lời giáo sư Lâm nói, hỏi: “Mẹ, mẹ có quen biết ai ở Bình Kinh không?”

Đổng Thành Mai cười: “Một người phụ nữ ở nông thôn như mẹ sao có thể quen biết người thành phố lớn chứ. Có chuyện gì sao?”

“Không có gì ạ. Hôm nay giáo sư của bọn con hỏi tên cha mẹ.”

“Giáo sư Lâm?” Giọng nói trong điện thoại hơi hoảng hốt, sau một lát bình tĩnh lại, Đổng Thành Mai không chắc lắm, hỏi cô: “Có phải ông ấy tên là Lâm Kiến Chi không?”

Tống Thanh cũng là sinh viên Kinh Đại, đương nhiên đã nghe qua tên Lâm Kiến Chi, có điều chưa từng gặp ông.

“Đúng ạ.” Tống Thiển gật đầu ở chỗ Đổng Thành Mai không nhìn thấy được.

“Tút tút tút…”

Điện thoại đột nhiên bị cúp máy.

Tống Thanh và Tống Thiển mắt to trừng mắt nhỏ, bấm số gọi lại nhưng không có ai bắt máy.

“A Thiển, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có cần gọi cho nhà bác cả không?”

“Được, em gọi ngay đây.”

Tống Chí Cương bắt máy, nghe thấy hai người lo lắng hỏi thăm thì lập tức bảo bác dâu Tống đi qua xem em dâu thế nào, nếu có chuyện gì xảy ra thì ông làm sao ăn nói với em trai mình được.

Đợi một lúc, bác dâu Tống mới nghe máy: “Không có chuyện gì đâu, Thành Mai buồn ngủ thôi, bà ấy bảo mấy đứa cũng ngủ sớm đi.”

Dù rất lo lắng nhưng bọn họ ở xa, không thể về nhà ngay, chỉ có thể nhờ hai vợ chồng bác cả chú ý đến mẹ mình nhiều hơn một chút.

Ba chị em thương lượng rồi quyết định Tết năm nay sẽ về nhà. Đổng Thành Mai không chịu đến đây, bọn họ chỉ có thể quay về.

Hơn nữa năm nay Tết đến sớm, không tới một tháng nữa là được nghỉ rồi.

*

Tuần cuối cùng trước khi nghỉ là bận rộn nhất, mọi người trong văn phòng đều bận đến mức chân không chạm đất, ước gì bản thân mình có phép thuật biến thành ba đầu sáu tay.

Ngay cả người rảnh rỗi đã lâu như Tống Thiển cũng bị giao không ít việc, đảm nhận việc khó khăn nhất là đi thăm Hạng Loan Thành cuối năm.

Lúc nghe đến nhiệm vụ này, Tống Thiển cảm thấy vẻ mặt mình cứng đờ. Kể từ lần Hạng Loan Thành tức giận với cô ở buổi tọa đàm, cô bỏ về trước mà không đợi anh, anh cũng không đến gặp cô nữa.

Nội tâm Tống Thiển đấu tranh kịch liệt.

Thiên sứ Tiểu Thiển: Cô có muốn đến xin lỗi anh ấy không? Chắc chắn anh ấy sẽ tha thứ cho cô.

Ác quỷ Tiểu Thiển: Xin lỗi gì chứ? Cũng không phải cô làm sai. Anh ta thích đến thì đến, quản nhiều như vậy làm gì.

Thiên sứ Tiểu Thiển: Nhưng chúng ta là bạn tốt mà.

Ác quỷ Tiểu Thiển: Bạn tốt cái rắm! Bạn tốt là có thể tùy tiện tức giận à? Anh ta chính là Hạng Loan Thành, vai phản diện lớn nhất trong nguyên tác. Tính tình tệ như vậy, dỗ cái gì chứ.

Bây giờ thì tốt rồi, không phải xoắn xuýt nữa.

Tống Thiển muốn từ chối cũng không được. Lúc Trịnh Duyệt Duyệt đưa tài liệu cho cô đã đặc biệt nhấn mạnh: “Tưởng tổng có quan hệ tốt với cô như vậy, cô mau đi đi. Không cần về gấp, nhất định phải hoàn thành mục phỏng vấn này.”

Còn chưa kịp ăn cơm trưa, Tống Thiển đã bị Trịnh Duyệt Duyệt đuổi đến Tưởng thị, nhưng mà chỉ có một mình cô, lý do đưa ra khiến cô không thể phản bác được.

“Bây giờ sắp nghỉ Tết, mọi người đều rất bận, cô thông cảm một chút. Khi nào về, tôi thanh toán tiền xe cho cô.”

Tiễn Tống Thiển đi, Trịnh Duyệt Duyệt thở phào nhẹ nhõm. 

Haizzz đại gia tức giận, cuối cùng thì người gặp xui xẻo là người làm công như bọn họ.

Sáng nay cô ấy nhận được cuộc gọi của cấp trên, không cần biết cô ấy dùng cách nào, hôm nay Tống Thiển nhất định phải đến Tưởng thị một chuyến, nếu không năm nay sẽ không yên ổn.

Tống Thiển cầm tập tài liệu thong thả bước đi, dù sao cũng không yêu cầu mấy giờ quay về, kéo dài thời gian trên đường đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Sau khi đá hòn sỏi nhỏ bên đường hồi lâu, một chiếc ô tô màu đỏ đột nhiên dừng lại bên cạnh, Tưởng Hoài Nam hạ cửa sổ xe xuống, mỉm cười dịu dàng, chào hỏi:

“Cô Tống, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Dừng xe giữa đường lớn chỉ để chào hỏi, Tống Thiển muốn nhắc nhở anh ta làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tình hình giao thông, nhưng không thể giơ tay đánh kẻ mặt cười, cô chỉ đành lễ phép đáp lại: “Chào anh Tưởng.”

“Không cần khách sáo như vậy đâu, cô cứ gọi tôi là Hoài Nam là được. Đúng rồi, cô đang đi đâu vậy? Có cần tôi đưa cô đi không?”

Tống Thiển đương nhiên không thể gọi anh ta như vậy, không thân cũng chẳng quen, hơn nữa quan hệ giữa anh ta và Hạng Loan Thành có thể nói là nước lửa không hợp. Cô vẫy tay từ chối.

Tưởng Hoài Nam liên tục mời cô lên xe, nhưng đến tận bây giờ Tống Thiển vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Hạng Loan Thành xé tấm danh tiếp, chỉ ước có thể xé nát anh ta luôn. 

“Vậy tôi xin đi trước. Thiển Thiển, lần sau gặp lại.” Tưởng Hoài Nam không đóng cửa sổ xe đã phóng xe rời đi.

Thiển Thiển?

Từ khi nào mà cô và anh ta lại thân thiết như vậy?

Thật không thể hiểu nổi.