“Hôm nay nhất định phải cẩn thận cho tôi. Người sắp tới chính là nhân vật mới nổi của giới kinh doanh, vô cùng bắt bẻ, tổ tiết mục phải tốn rất nhiều công sức mới mời được.”

“Anh ta chỉ đồng ý cho chúng ta mười phút phỏng vấn, nửa tiếng sau lập tức xuất phát.”

Trịnh Duyệt Duyệt vỗ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng nghe cô ấy nói.

“Được rồi, bây giờ tất cả mọi người bắt đầu hành động đi. Hai mươi phút sau tôi muốn thấy thành quả của mọi người.”

Phân chia nhiệm vụ xong, cô ấy vô cùng lo lắng rời đi.

Tạ Tiểu Tuyết lấy tay che miệng, nghiêng người qua cảm thán: “Có thể khiến cô ấy căng thẳng như vậy, rốt cuộc lợi hại đến mức nào chứ?”

Tống Thiển cười: “Ai mà biết được.”

Cái gì cũng chưa nói, chỉ có tài liệu vừa mới phát xuống đã bị người ngồi trước cầm đi.

Năm nay Tống Thiển là sinh viên năm tư, đã thực tập ở đài truyền hình gần một năm, nhưng bởi vì chưa tốt nghiệp, còn phải thường xuyên đi học, cho nên vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức.

Nhắc đến cũng là do may mắn, sau khi thi đậu cấp ba với điểm số cao nhất, cô không dám lười biếng, vẫn luôn chăm chỉ, đảm bảo thành tích nằm trong top 3 của thành phố, cuối cùng được cử đến Kinh Đại học.

Năm cô học lớp 10, Tống Thanh đã thi lại, thành công vào được Kinh Đại với thành tích cao hơn điểm chuẩn ba điểm.

Tuy Tống Thiên Tứ không đậu Kinh Đại, nhưng cũng đậu vào Bình Kinh, có điều cách Kinh Đại hơi xa.

Ba chị em cùng thi đậu vào trường đại học lớn, nhất là hai chị em đều là sinh viên của Kinh Đại là chuyện chấn động vùng đó năm ấy, các đài truyền hình của địa phương và thành phố đều đến phỏng vấn, đưa tin.

Nhà họ Tống lại lần nữa vui mừng phấn khởi một phen.

Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai đặc biệt quay về Diêm Đóa mở tiệc chiêu đãi cả thôn.

Người ở Diêm Đóa đều buồn bực, sao chuyện tốt gì cũng đều của nhà họ Tống chứ, cả thôn không có nhà nào khác may mắn như nhà họ.

Dựa theo diễn biến của cốt truyện, cũng có thể do người khác ghen ghét đố kỵ, lần đó Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai về quê tế tổ, không về ngay trong ngày mà ở lại một đêm, Tống Chí Tiến uống đến say khướt, lúc đi tiểu đêm bị té xuống sông, không bơi lên được.

Khi ba người họ nhận được tin thì lập tức chạy về, Tống Chí Tiến đã nằm trong quan tài đặt ở nhà ba ngày, đó là lần gặp mặt cuối cùng.

Người đàn ông hùng hổ yên lặng nằm bên trong, không hề nhúc nhích, Tống Thiển đột nhiên có chút hoảng hốt, dường như ông ấy thật sự không thể đứng dậy nổi.

Sau khi Tống Chí Tiến mất, gánh nặng cuộc sống đổ dồn lên vai ba người họ, may mà nhà họ Tống vẫn luôn có tiền để dành, bọn họ cũng có thể đi dạy kèm để tự nuôi sống bản thân, không khiến Đổng Thành Mai lo lắng.

Năm ấy, Tống Thiển và Tống Thiên Tứ đang học năm hai, còn Tống Thanh đã lên năm tư.

Vào thập niên 90, giao thông bất tiện, tuy cả ba đều ở Bình Kinh, nhưng chỉ có ngày nghỉ không về nhà mới có thể tự học với nhau.

Mỗi lần gọi điện, Đổng Thành Mai đều nhắc bọn họ về nhà, nếu bận thì thôi.

Suy nghĩ bị xáo trộn, Tạ Tiểu Tuyết gọi Tống Thiển hoàn hồn, giục cô mau xem tài liệu, trợ lý của người phụ trách phỏng vấn hôm nay xin nghỉ đột xuất.

Tống Thiển có chút kinh nghiệm nên được cử đi thay.

Tống Thiển nhìn đống tài liệu trên tay, nhanh chóng mở ra.

Đập vào mắt là khuôn mặt đàn ông lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn thẳng phía trước, gò má gầy gò đã sắc cạnh hơn, tóc cắt ngắn ngang trán che khuất vết sẹo trước đây, vẫn trông hung dữ như trước.

“Tưởng Loan Thành.”

“Anh ta anh ta anh ta, mình biết anh ta! Hai ngày trước có Nhà xuất bản tạp chí muốn phỏng vấn anh ta, bên đó không đồng ý. Thế là người của nhà xuất bản ngồi đợi bên dưới công ty bọn họ, kết quả bị bảo vệ kéo ra ngoài.”

“Bạn học của mình thực tập ở đó, nghe nói tổng biên tập của bọn họ tức xanh mặt. Đúng là không cho một chút mặt mũi.”

Tạ Tiểu Tuyết vừa nhìn thấy tên anh thì lập tức hưng phấn liến thoắng, cuối cùng còn không nhịn được mà cảm khái, quả thực rất đẹp trai, giống minh tinh bọn họ nhìn thấy ở đài truyền hình.

Nếu không phải biết rõ người này luôn tàn nhẫn trên thương trường, tuổi còn trẻ mà đã tiếp quản nhà họ Tưởng, không đến ba năm đã khiến công ty dưới trướng và các sản nghiệp có liên quan vươn lên trở thành anh cả trong ngành.

Có tiền có sắc, lại còn không lăng nhăng.

Cô nàng không ngừng “phổ cập” cho Tống Thiển về chiến tích chinh chiến thương trường, đại sát tứ phương và thủ đoạn cứng rắn để ngồi vững cái ghế người thừa kế nhà họ Tưởng mấy năm nay của Tưởng Loan Thành.

Nhưng Tống Thiển đang rơi vào hồi ức lại không nghe lọt bất cứ từ nào, trong đầu cô đều là khuôn mặt chàng trai trong tấm ảnh.

Không còn ngây ngô cùng non nớt, chỉ có sự trầm ổn.

Nhiều năm không gặp, quả nhiên anh vẫn đi theo con đường đã định.

Cô vẫn luôn không chú ý tới tin tức kinh tế tài chính, thậm chí có thể nói là cố tình trốn tránh.

Cô sợ sẽ đọc được tin tức Hạng Loan Thành đã chết, có đôi khi không có tin gì mới là tin tốt nhất.

Tạ Tiểu Tuyết nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhưng cô gái đối diện lại ngây người, không hề có vẻ gì là đang nghe cô nàng nói.

“Này, ngốc rồi à?” Cô nàng huơ huơ tay trước mặt Tống Thiển, đến khi Tống Thiển lấy lại tinh thần mới hỏi: “Hôm nay làm sao vậy? Cậu đã phát ngốc rất nhiều lần rồi đấy.”

“Lát nữa cậu tuyệt đối không được thất thần. Tớ nói nhiều như vậy chính là mong cậu thật sự nghiêm túc.”

Tống Thiển đáp: “Biết rồi. Tớ chưa bao giờ phạm sai lầm, yên tâm đi.”

Trịnh Duyệt Duyệt nhanh chóng tập hợp tất cả mọi người tham gia chuyến phỏng vấn lần này, xác định rõ nhiệm vụ lần nữa rồi mới lên xe.

Khi bọn họ đến công ty, vừa vặn là ba giờ chiều, còn hai tiếng nữa mới tới thời gian đã hẹn. Trợ lý dẫn bọn họ đến phòng khách ngồi chờ, nhiệt tình pha trà, hỏi bọn họ muốn dùng bánh ngọt gì rồi mới rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, anh ta lau mồ hôi trên trán, rõ ràng đã là tháng mười, vậy mà lúc nãy lại đổ mồ hôi lạnh cả người.

Hôm nay Tổng giám đốc bảo anh ta đến dưới lầu đón người của đài truyền hình đến phỏng vấn, còn đặc biệt dặn dò phải tiếp đãi họ thật tốt.

Tiểu Tưởng tổng đồng ý phỏng vấn?

Đúng là chuyện lạ.

Thân là trợ lý, Giả Hoài Viễn tò mò nhưng không dám hỏi nhiều. Anh ta đứng chờ ở đại sảnh, đến khi nhìn thấy trong đám người có một nữ sinh, anh ta mới tỉnh ngộ.

Cuối cùng cũng gặp được bà chủ rồi.

Tiểu Tưởng tổng cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Sau khi cửa đóng lại, mọi người ở đài truyền hình vốn đang nghiêm túc chợt thở phào một hơi.

Sôi nổi thảo luận với nhau.

“Công ty đa quốc gia đúng là khác biệt, tiếp đón khách chu đáo như vậy. Mấy công ty trước đây đều lên mặt với chúng ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói tiền lương ở Tưởng thị cực kỳ cao, bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu cũng không vào được.”



Nhiều chuyện là bản tính của con người, ồn ào trong chốc lát, Trịnh Duyệt Duyệt mới vỗ bàn một cái.

Mọi người buồn bực cúi đầu, bắt đầu xem bản thảo của cuộc phỏng vấn.

Người kích động nhất ở đây đương nhiên là người phụ trách phỏng vấn, Huệ Dĩnh. Từ lúc biết thông tin của đối tượng phỏng vấn, cô ta đã bắt đầu không ngừng chỉnh sửa tóc tai và lớp trang điểm của mình.

Tạ Tiểu Tuyết khều Tống Thiển, bĩu môi bảo cô nhìn Huệ Dĩnh, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Xem ra lại sắp quyến rũ một đại gia mới rồi. Nhìn cử chỉ lẳng lơ của cô ta đi, một buổi phỏng vấn lại thành nơi liếc mắt đưa tình.”

Nói đến cô ta, Tạ Tiểu Tuyết lập tức tức giận thay Tống Thiển. Rõ ràng trong lúc cùng phỏng vấn, mọi người đều khen ngợi Tống Thiển, kết quả Huệ Dĩnh dựa vào cái gọi là sự ủng hộ của bạn trai giàu hai đời mà đi cửa sau. Nếu không phải sau đó tuyển thêm một người…

“Thế giới này vốn không công bằng, cô ta vì để được làm người phụ trách phỏng vấn cũng đã tốn không ít công sức. Dù sao cũng không ai có thể làm quen với tất cả các nhà sản xuất trong đài chỉ trong vòng một tháng như cô ta.” Tống Thiển trấn an cô nàng.

“Làm quen? Tớ thấy là ngủ quen thì có.” Tạ Tiểu Tuyết thẳng thắn, nhưng vẫn nhớ hạ thấp giọng.

“Đó cũng là bản lĩnh của người ta, chúng ta không học được.” Tống Thiển trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng lúc nóng nảy lên cũng rất dọa người.

“Đúng vậy. Cô ta cũng không sợ nhiễm bệnh.”

Huệ Dĩnh ngồi bên kia loáng thoáng nghe thấy các cô bàn tán về mình, nhưng cũng chẳng thèm liếc mắt.

Chờ cô ta bắt được người đàn ông này, xem xem có đuổi việc bọn họ hay không.

Nhất là tiểu tiện nhân Tống Thiển này, mang khuôn mặt hồ ly tinh còn giả vờ trong sáng, khiến không ít đàn ông trong đài có ý với mình, vậy mà lại cố tình tỏ vẻ không biết gì.

Vừa nhìn đã thấy ghê tởm.

Cô ta lại lấy gương ra soi, sờ lên son môi, đỏ rực, căng mọng, xinh đẹp.

Cong môi cười, cô ta không tin có người đàn ông nào nhìn thấy phụ nữ tự đưa tới tận cửa mà còn nhịn được.

*

Lúc này, người đàn ông mang vẻ mặt bình tĩnh đứng bất động trước cửa phòng khách, chỉ có Giả Hoài Viễn phía sau biết thật ra anh đang rất căng thẳng.

Còn lo lắng hơn cả khi đàm phán với lão Tưởng tổng năm đó.

“Tổng giám đốc, anh muốn đi vào không?” Giả Hoài Viễn thấy anh đứng đây đã lâu, không khỏi nhắc nhở anh.

Chốc lát sau, Hạng Loan Thành mới ừ một tiếng, cầm lấy tay nắm cửa xoay nửa vòng, đẩy cánh cửa ra.

Người của đài truyền hình không ngờ anh sẽ tới trước giờ hẹn, hoảng hốt thất thố đứng dậy.

Khoảnh khắc anh xuất hiện, Tống Thiển thậm chí còn có suy nghĩ bỏ trốn.

May mà, anh không nhìn thấy mình.

Lòng bàn tay Tống Thiển vô thức đổ mồ hôi, bản thảo phỏng vấn trong tay lập tức bị ướt.

Hạng Loan Thành nghiêm túc ngồi xuống, không cần nói câu nào đã lộ ra khí thế uy nghiêm.

Giả Hoài Viễn phía sau vội vàng bàn bạc với Trịnh Duyệt Duyệt, sau khi biết nội dung cụ thể, cuộc phỏng vấn mới chính thức bắt đầu.

Vẫn chỉ có mười phút như đã nói trước đó, nội dung phỏng vấn rất nhiều, Huệ Dĩnh không có cơ hội ra tay, chỉ có thể làm theo kế hoạch. Hạng Loan Thành tùy ý trả lời, đều là chút tin tức mà bên ngoài đã biết.

Một phen hỏi đáp cứ thế vội vàng kết thúc.

Vừa tắt máy ghi âm, Hạng Loan Thành lập tức sải bước rời đi.

Tống Thiển đứng bên cạnh ghi chép lại toàn bộ cuộc phỏng vấn hơi hụt hẫng. Dường như anh không hề quen biết cô, ngay cả một ánh mắt cũng không liếc qua.

Có lẽ đây là Hạng Loan Thành sau khi hắc hóa trong tiểu thuyết, hoàn toàn khác với bảy năm trước.

Đúng lúc người của đài truyền hình đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi thì Giả Hoài Viễn đột nhiên thịnh tình mời bọn họ cùng ăn tối, xem như xin lỗi vì hôm nay đã không tiếp đãi chu toàn.

Mọi người được ưu ái mà lo sợ, cùng đi đến nhà hàng.

Tống Thiển và Tạ Tiểu Tuyết đi chậm, khi hai người họ vào phòng, chỉ còn hai ghế trống, một ở bên phải Hạng Loan Thành, ghế còn lại ở bên trái Huệ Dĩnh.

Hai người do dự không bước, Tống Thiển lại sinh ra suy nghĩ muốn bỏ chạy.

Giả Hoài Viễn thông minh, thấy Tống Thiển thì lập tức lên tiếng: “Cô gái nhỏ đừng cứ đứng mãi ở đó. Nào, chỗ này vừa hay có một chỗ trống.”

Tạ Tiểu Tuyết hiểu ý, không quan tâm tình nghĩa bạn bè gì nữa, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Huệ Dĩnh.

Trước mặt bao nhiêu người, Tống Thiển không có dũng khí đẩy cửa rời đi, chỉ đành căng da đầu đi đến bên cạnh Hạng Loan Thành, kéo ghế ra.

Sau khi ngồi xuống, Tống Thiển lập tức cúi đầu không dám nói gì, thậm chí còn vô thức khống chế tiếng hít thở của mình.

Cả bàn đều yên tĩnh.

Ai mà không biết lúc nãy Huệ Dĩnh thẹn thùng muốn ngồi bên cạnh anh, lại bị một chữ “Cút” không hề lưu tình đuổi đi.

Huệ Dĩnh dùng hết sức nắm chặt chiếc đũa trong tay, vừa nhìn cảnh này vừa mắng Tạ Tiểu Tuyết trong lòng.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, ai nấy đều im lặng.

Không ai dám lên tiếng, chỉ có mình Giả Hoài Viễn khuấy động bầu không khí, trò chuyện cùng mọi người.

Tống Thiển yên lặng đưa đũa gắp một hạt đậu phộng, đây đã là hạt đậu phộng thứ hai mươi bảy mà cô ăn rồi.

Bàn không xoay, cô thật sự không dám đứng dậy gắp đồ ăn.

Cô cúi đầu đếm từng hạt đường bên trên, đột nhiên có một miếng thịt xuất hiện trong chén.

“Ăn nhiều một chút.”

Tống Thiển ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.



Tác giả có lời muốn nói: 

Hì hì hì.

Tưởng Loan Thành của mọi người đã online.