Hai anh em hôm nay tan làm sớm, trên đường về nhìn thấy không ít người ngoài thôn, nhưng thấy nhiều thành quen, không có gì lạ, chỉ là càng về đến nhà thì càng đông người.

Đám người quan sát họ, Tống Chí Cương khó khăn bước vào nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước đã nghe thấy tiếng con gái và con rể.

“Cha, chúng ta sắp phát tài rồ! Căn nhà cũ này của chúng ta được làm từ gỗ lim tơ vàng* đó.”

* Gỗ lim tơ vàng: Một loại cây thân gỗ thuộc họ Long não, vì có sợi vàng và bóng như lụa trong gỗ nên được đặt tên là lim tơ vàng. Đây là loại gỗ quý độc nhất vô nhị ở Trung Quốc. Trong kiến ​​trúc Trung Quốc, gỗ lim tơ vàng luôn được coi là vật liệu xây dựng lý tưởng, quý giá và cao cấp nhất vì có khả năng chống mục nát, chống côn trùng, ấm về đông và mát về hè, không dễ biến dạng. Do đó, nó được sử dụng rộng rãi trong các cung điện, hoa viên, bàn thờ, đền thờ và lăng tẩm.

“Gỗ gì cơ?” Tống Chí Cương không hiểu gì mà gỗ với chả gỗ, chỉ biết dọc đường có không ít người túm lấy hai người họ muốn mua nhà.

Bán cái rắm, đều đuổi hết ra ngoài.

Đúng lúc này Tống Thiển và Tống Thiên Tứ bước vào cửa, nghe thấy Châu Đại Thành lớn tiếng nói: “Gỗ lim tơ vàng là một loại gỗ quý, căn nhà cũ này có thể bán được rất nhiều tiền.”

Advertisement

Tống Thiên Tứ cả kinh, khó tin nhìn Tống Thiển, cô không có bất kỳ phản ứng gì.

Trong tiểu thuyết, cả nhà bác của nữ chính cuối cùng đã bán căn nhà, lấy được rất nhiều tiền, đưa theo cả nhà nữ chính đến thành phố sống.

Trong nhà không thiếu tiền nữa, sau khi nữ chính đỗ đại học đã phát hiện ra bản thân có đầu óc kinh doanh vô cùng nhạy bén, thuận buồm xuôi gió đi lên đỉnh cao của đời người.

Đây là bước ngoặt của toàn bộ câu chuyện.

“Con, con không nghe nhầm chứ? Gỗ lim tơ vàng sao?” Tống Thiên Tứ nhéo mạnh vào tay mình.

Đau! Không phải là mơ!

Từ khi có người đến tìm hiểu căn nhà, Tống Thiển đã nghĩ đến chuyện này, cho nên hôm nay vẫn cư xử bình thường như mọi khi.

Đầu óc Tống Chí Tiến rất nhanh nhạy, vừa thấy hai người trở về, kiên quyết không cho hai người nghe nhiều, vội vàng dỗ bọn họ ra ngoài chơi thêm một lát hẵng về.

Tống Thiên Tứ không vui theo Tống Thiển ra ngoài. Một ông lão chống gậy đứng trước cửa run rẩy tiến lên hỏi thăm: “Căn nhà đó là nhà của các cháu à?”

“Không phải.” Tống Thiển nghiêm túc trả lời.

Ông lão lại hỏi: “Vậy cháu có quan hệ gì với nhà họ?”

“Họ hàng ạ.”

“Vậy cháu có biết căn nhà này…”

Không đợi ông lão nói xong, Tống Thiên Tứ đã kéo Tống Thiển chạy mất.

Mãi đến khi trời tối, Tống Thiên Tứ đưa Tống Thiển từ trong thôn về, ai bắt gặp cũng hỏi trong nhà họ xảy ra chuyện lớn gì.

Nghe mãi đến phiền, Tống Thiên Tứ trả lời lòng vòng.

Người trong thôn không tin, bĩu môi, không nói thì thôi.

Thấy cũng không còn sớm, hai người mới trở về.

Người đã rời đi không ít, nhưng vẫn còn vài người vẫn ngồi ngoài cửa nhà họ, cực kỳ giống bọn paparazzi đi chụp trộm minh tinh ở thời hiện đại.

Vừa bước vào sân đã nghe thấy Tống Chí Cương lớn tiếng chửi bới.

Căn nhà này không bán!

Cho dù trời có sập cũng không bán.

Chủ nhà không đồng ý, mọi người xem như uổng công.

Châu Đại Thành và chuyên gia kia vò đầu bứt tai, nghĩ cách để thuyết phục Tống Chí Cương.

Tống Thiển vào nhà chào hỏi mọi người, nhưng lúc này chẳng ai còn tâm trạng đáp lại cô. Cô ngoan ngoãn đứng sau ghế của Đổng Thanh Mai, dẫn Tống Thiên Tứ đến đứng bên cạnh.

Tống Chí Cương càng nghĩ càng giận, tay cầm chén không ngừng run rẩy, suýt làm văng nước ra ngoài, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lại nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: “Tiến Tử, chú nói xem căn nhà này có nên bán hay không?”

Tống Chí Tiến hiếm khi có lúc không đồng ý với anh mình, nhưng không phản bác thẳng mà cúi xuống đất: “Căn nhà này là của anh, bán hay không do anh quyết định.”

“Nhưng mà lần này tôi thấy Châu Đại Thành nói cũng đúng, nếu căn nhà này thực sự quý giá, e rằng chúng ta rất khó giữ được.”

Nói xong, Tống Chí Cương dường như có chút dao động, ánh mắt vừa đảo thì thấy Tống Thiển cách đó không xa.

Tống Chí Cương không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ mà đối xử bình đẳng, nếu không thì đã không thế chấp căn nhà giúp gia đình con gái. Nghĩ đến thành tích tốt của đứa cháu gái này, ông muốn hỏi thử xem nó nghĩ thế nào.

Tống Thiển đột nhiên bị gọi tên thì hơi bất ngờ, hai cặp mắt cùng lúc nhìn chằm chằm vào cô, nhất là Tống Chí Tiến.

Tống Thiển thành thật phân tích: “Cháu cũng cảm thấy nên bán. Hôm nay có rất nhiều người đến thôn, trông có vẻ đều là người có chức có quyền, không thì là học giả có tiếng. Người dân bình thường như chúng ta không thể trêu vào.”

“Bây giờ vẫn còn cơ hội ra giá, nếu đến cuối cùng ép mua ép bán thì có thể sẽ mất nhiều hơn được.”

Tống Thiển nhớ lại tình tiết của câu chuyện, cũng cảm thấy bán nhà sẽ có lợi cho nhà họ Tống hơn. Đương nhiên, việc phân chia tài sản này chính là một trận gió tanh mưa máu.

Tống Thiên Tứ cũng lên tiếng: “Gỗ lim tơ vàng này trước đây cháu có đọc được trong sách, chính là cho hoàng thất dùng, dân thường căn bản không thể có.”

Lúc này, Tống Chí Cương càng thêm dao động.

Tống Chí Tiến đuổi hai người vào phòng học bài, còn lại mấy người lớn ở nhà chính bàn bạc suốt đêm.

Ngày hôm sau phải đi học, Đổng Thanh Mai dậy sớm làm cơm, hai người đàn ông từ sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Tống Thiển cũng không hỏi, đợi buổi tối tan học về nhà, căn nhà đã được bán đi rồi.

Cùng lúc đó, tin tức căn nhà cũ của nhà họ Tống bán được rất nhiều tiền lan truyền nhanh chóng, không ít cô bảy dì tám tự nhận là họ hàng thân thích tìm đến cửa, mở miệng ngậm miệng đều gọi cháu trai tốt.

Hai anh em liếc nhìn nhau, hiểu rõ những người họ hàng này đang nghĩ gì, quét mắt nhìn một vòng, nói với mọi người rằng tiền không nằm trong tay mình, không thể làm chủ.

Không có tiền là chuyện xấu, có quá nhiều cũng vậy.

Mấy ngày sau đó, người đến nhà họ Tống nối liền không dứt, trong nhà người chen chúc đông nghẹt, đám này chưa đi, đám khác đã đến.

Tống Chí Cương vì thế mà tóc bạc đi rất nhanh.

Tối thứ sáu, Tống Thanh trở về nhà, đúng lúc bác dâu Tống ra ngoài cửa đón một người họ hàng xa của nhà bà.

Buổi tối hôm đó Tống Thanh được giải thích rõ ràng mọi chuyện, đưa ra đề nghị trên bàn ăn: “Bác, chúng ta dọn đến thành phố đi, nếu không người tìm đến cửa sẽ càng ngày càng nhiều.”

Tống Thanh luôn có thể đưa ra ý kiến hay, vừa nói xong, mấy người đều đồng ý.

Tống Chí Cương cũng có ý nghĩ này, nhưng dù sao cũng đã ở chỗ này mấy chục năm rồi, sao có thể nói chuyển là chuyển ngay được.

Hơn nữa hai ngày nay ông đã nhìn rõ bộ mặt tham lam của Châu Đại Thành, ngày nào cũng ầm ĩ mình là người có công, phải chia bốn phần, nếu không sẽ kiện ông ra tòa.

Người làm nông không hiểu kiến thức pháp luật gì, một lần tốn nhiều tiền như vậy, nhưng không có nghĩa là ông không biết chủ căn nhà này chính là ông, chia hay không đều do ông quyết định.

Ông trằn trọc cả đêm, đến tờ mờ sáng mới ngủ được.

*

Tống Thiển bị một tiếng vỡ lớn đánh thức, lúc cô ngồi dậy, Tống Thanh cũng tỉnh theo.

Ló đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy Châu Đại Thành dẫn theo Tống Tư đứng giữa nhà, mở miệng là đòi chia tài sản, bốn phần không được thiếu.

Tống Chí Cương mất ngủ cả đêm ngồi trong cùng, bình tĩnh không nói lời nào, bác dâu Tống tức giận không thôi, mở miệng mắng gã bất hiếu, là đồ vong ân bội nghĩa.

“Hôm nay tôi cứ ở đây không đi đâu cả. Nếu không nhìn thấy tiền, đêm nay tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết ông lấy được bao nhiêu tiền, xem ông có giữ được không.”

Tống Thiên Tứ và Tống Việt từ trong phòng đi ra, nổi giận đùng đùng, hai thiếu niên mười mấy tuổi túm lấy gã đánh túi bụi.

Tống Tư bảo vệ Châu Đại Thành sau lưng, sống chết không buông tay, hai người cũng không động tay nữa.

Cho dù là vậy, Châu Đại Thành vẫn khăng khăng ngồi trong nhà, muốn bốn phần.

Tống Chí Cương im lặng rất lâu mới có hành động, đứng dậy nhìn gã: “Nhiều nhất là hai phần, nếu không đồng ý thì cút ra ngoài. Tống Chí Cương tao hôm nay nói rõ tại đây, nhiều hơn một phần cũng không có.”

Âm thanh vang dội, thể hiện thái độ kiên quyết và sự uy nghiêm, chưa bao giờ ông bị con rể mình ức hiếp thành như vậy.

Châu Đại Thành đã lăn lộn bên ngoài nhiều năm, không sợ ông, vô lại ngang ngược muốn bốn phần, cũng la hét ít một phần cũng không được.

Ha.

Bác dâu Tống cầm chổi đánh về phía gã, lập tức trên mặt gã xuất hiện mười mấy vệt đỏ.

Châu Đại Thành lúc này không còn biết mẹ vợ gì nữa, bắt lấy cây chổi đánh ngược lại. Tống Việt nhanh tay nhanh mắt, giật cây chổi lại ném qua một bên.

“Mày phản rồi à? Muốn đánh bà đây? Đồ khốn kiếp! Trứng mà đòi khôn hơn vịt. Có phải mày muốn giết chết hai người chúng tao không? Châu Đại Thành, tao nói cho mày biết, tiền này tao có cho nhà chú hai hết cũng không chia cho mày.”

Bác dâu Tống thở hổn hển, không nhịn được nên nói năng thiếu suy nghĩ.

“Hai phần, mày muốn hay không?” Tống Chí Cương bảo vệ bác dâu Tống, lạnh lùng hỏi.

Ít không địch nổi đông, Châu Đại Thành nhổ một bãi nước bọt về phía mọi người rồi rời đi.

Tống Thanh lặng lẽ kéo ống tay áo Tống Thiển, ý bảo cô quay lại, việc này bọn họ không can dự vào được, dù sao cũng không phải chuyện nhà mình.

Nhưng náo loạn một trận xong, Tống Chí Cương đột nhiên ra quyết định, chuyển nhà!

Đưa cả nhà chú hai đi cùng, mua một căn nhà lớn, hai gia đình ở cạnh nhau, bình thường còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, còn hơn đưa cho một con chó vô lương tâm.

Tối hôm đó, Tống Chí Cương và bác dâu Tống tính toán một chút, lấy tiền mua nhà, e rằng không ở lại thôn Diêm Đóa này được nữa.

Bác dâu Tống từ trước đến nay thẳng thắn, phóng khoáng, nhà chú hai mấy tháng nay cũng giúp nhà họ không ít, hơn nữa quan hệ hai nhà từ trước đến nay luôn rất tốt.

Mua!

Nói mua là mua, sáng sớm hôm sau cùng hai vợ chồng Tống Chí Tiến bàn bạc chuyện này rồi đi thẳng lên thành phố.

Có tiền thì hiệu suất làm việc cũng nhanh hơn nhiều. Hôm đó họ tìm được một căn nhà lớn trong con ngõ nhỏ cách tiệm may hai con đường. Con trai chủ nhà có tiền đồ, có nhà trong thành phố, muốn đưa bố mẹ đi cùng.

Bởi vì bán hơi gấp nên giá cả cũng vừa phải, Tống Chí Cương dường như không chút lưỡng lự, mua ngay lập tức.

Căn nhà rất sạch sẽ, dọn dẹp một chút là có thể dọn vào rồi.

Số tiền này giữ trong tay không để người khác biết mới là tốt nhất, nếu như biết rồi, e rằng sau này sẽ không yên ổn.

Làm thủ tục xong, bốn người trở về thôn.

Chưa đến đầu thôn đã thấy có đứa nhỏ thở hồng hộc chạy đến: “Chú, thím, nhà chú lại có rất nhiều người đến, còn trói anh chị lại nữa.”

Hỏng rồi! Không đề phòng thằng khốn Châu Đại Thành.

Đúng là vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm.

Tống Chí Cương ra hiệu bằng ánh mắt, để đứa bé đi vào trong thôn tìm mấy người đàn ông khỏe mạnh đến nhà họ Tống, càng nhiều càng tốt, ai đến cũng có tiền.

Bốn người vội vàng chạy về nhà, vào nhà chỉ thấy Châu Đại Thành bắt chéo hai chân, cầm chung trà.

Bốn đứa nhỏ bị trói lại một chỗ.

Châu Đại Thành ung dung thổi thổi nước trà: “Cha mẹ đã về rồi.”

Tống Thiển ngồi co quắp trên đất, vốn không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, nhưng may mà lúc đám người này xông vào nhà, cô đã lén giấu dao vào ống tay áo.

Lúc bị vây xung quanh, bốn người đều không giãy dụa, đánh không lại, chạy không thoát, không bằng giữ sức đợi người lớn về.

May mà Châu Đại Thành chỉ muốn lấy tiền, cũng không làm gì bọn họ.

Thấy người lớn đến, bọn họ cũng không bị canh chừng quá chặt như trước nữa. Tống Thiển lấy con dao đã giấu ra, khẽ đẩy cánh tay của Tống Thanh, ra hiệu cho cô ấy che cho cô.

Dao rất nhỏ, nhưng rất sắc, cô cắt nhẹ mấy lần, dây trói đã đứt ra, sau đó lần lượt chuyển cho những người còn lại.

Chỉ là lúc đến lượt Tống Việt, dao đột nhiên rơi xuống đất tạo ra tiếng động nhỏ.

Khiến tất cả ánh mắt đổ dồn sang.

Châu Đại Thành đi về phía họ, nở nụ cười dữ tợn.