Vẻ mặt người đàn ông gian xảo, nói như thể đó là lẽ hiển nhiên.

Tống Chí Cương vốn đang cười bỗng trầm mặt xuống, ném đôi đũa phát ra tiếng vang cực lớn, giọng trầm thấp mang theo cơn thịnh nộ: “Không ăn thì cút ra ngoài! Tao còn chưa chết thì đừng hòng có ý đồ với nhà của tao. Tao nói cho mày biết, Châu Đại Thành, căn nhà này tao thà đập đi, cũng không bao giờ cho mày mang đi cầm cố.”

Bầu không khí xấu hổ đến cực điểm, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều buông đũa xuống không dám lộn xộn, Tống Tư và Châu Đại Thành ngồi một bên bàn ăn im lặng không nói gì, không ngờ ông già này lại có phản ứng mạnh như vậy.

“Hai đứa con khó khăn lắm mới về một lần, ăn đi ăn đi, thức ăn đều nguội cả rồi.” Bác dâu Tống lên tiếng làm dịu bầu không khí, giới hạn lúc trước không còn nữa, một bữa cơm cũng ăn không xong.

Cả nhà Tống Thiển ăn xong thì dọn dẹp rồi rời đi, vừa bước ra cổng đã nghe tiếng gào thét chửi bới và tiếng đồ đạc rơi vỡ trong nhà.

Trong lòng cô ngày càng bất an hơn.

Tờ mờ sáng hôm sau, cả nhà vẫn còn nằm trên giường chưa dậy, chợt nghe tiếng gõ cửa ầm ầm, rất dồn dập.

Advertisement

Tống Chí Tiến khoác thêm cái áo khoác lớn, lê đôi giày đi ra, vừa mở cửa thì thấy khuôn mặt cuống cuồng đến mức đỏ bừng của chị dâu.

“Chú hai à, chú phải giúp Tiểu Tư nhà chúng ta.”

“Xảy ra chuyện gì? Tiểu Tư làm sao?” Bà quá vội vàng nên nói không rõ.

Đổng Thành Mai nghe thấy tiếng động không nhỏ thì cũng đi ra theo.

Bác dâu Tống thở dốc, nói năng lộn xộn: “Nó… nó… Lão Cương đưa nó đi bệnh viện rồi. Bác sĩ bảo sảy thai, trước đây từng bị rồi nên bây giờ phải làm phẫu thuật, nếu không sau này không thể có con được nữa.”

“Đừng lo lắng quá. Bây giờ Tống Tư đang ở bệnh viện nào? Có cần bọn em đi xem sao không?”

Hai người nói xong thì chạy vội vào nhà mặc thêm áo khoác rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Họ thuê một chiếc xe ba bánh, đi thẳng lên trấn.

Tống Thiển dậy sớm, nghe được cuộc nói chuyện bên ngoài, sự bất an trong lòng hôm qua quả nhiên không phải vô căn cứ.

Đợi Tống Thanh tỉnh dậy, trong nhà chỉ còn ba người bọn cô, mãi đến chạng vạng tối, cha mẹ cô mới kéo cơ thể mệt mỏi trở về.

Bọn cô ngồi xuống đối diện cha mẹ Tống, họ mất một lúc mới hắng giọng tỏ ý có lời muốn nói, ra hiệu cho ba người im lặng.

“Đại Nha, con mau thu dọn đồ đạc, dọn sang phòng Nhị Nha, ngủ cùng em gái con. Thiên Tứ, con đến phòng chị cả, đợi Tiểu Việt dọn qua ở với con. Nhà bác con sẽ ở phòng của con.”

“Dạ? Tại sao ạ? Bác cả thực sự muốn bán nhà sao?” Tống Thanh suy nghĩ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi mà kêu lên thành tiếng, hôm qua còn tức giận như vậy, tại sao hôm nay nói đồng ý là đồng ý.

Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai khoát khoát tay, ý bảo nhỏ tiếng chút, đóng cửa lại, thực sự không muốn nhắc đến chuyện xấu trong nhà này nữa.

Tống Thiển biết, Tống Tư gả cho một ông chồng thực sự là phế nhân, bình thường không chỉ mắng chửi mà còn đánh đập chị ấy.

Mấy lần mang thai đều bị đánh đến sảy thải, cuối cùng rất thê thảm.

Tống Thiển tập trung suy nghĩ đến mức Tống Thanh gọi cô mấy lần mà cô cũng không phản ứng.

“Nghĩ cái gì đấy? Mau dọn dẹp đồ đạc, tối nay chị sẽ dọn sang trước. Cha nói có thể tối mai gia đình bác sẽ dọn đến.”

Tống Thanh mang chăn chiếu sang một lượt, hai cái gối đầu cũng mang đi, rồi lại mang một cái chăn khác sang.

Lúc gần đi ngủ, Tống Thiển mở to mắt nhìn vào không trung, trong đầu nghĩ ngợi đủ thứ.

Tống Thanh đột nhiên lên tiếng: “A Thiển, đã ngủ chưa?”

“Chưa ạ.”

“Em nói xem nhà của bác có thể lấy lại được không?”

“Không biết nữa, có lẽ có, nhưng mà hơi mạo hiểm.”

“Em nói chị Tiểu Tư bị làm sao cơ?”

“Bị sảy thai rồi.”

“Làm sao em biết?”

“Sáng nay lúc tỉnh dậy em có nghe thấy.”

“À.”

Hai chị em nói chuyện với nhau, Tống Thiển biết cũng không dám nhiều lời, vòng vo mãi mới trả lời.

Hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt, Tống Chí Tiến hắng giọng bảo hai người đi ngủ, sáng sớm ngày mai cùng nhau đến bệnh viện thăm hỏi.

Tống Thanh dạ một tiếng rồi nhắm mắt lại, nghiêng người sang một bên, ngủ thiếp đi.

Hôm qua vợ chồng bác cả Tống vẫn chưa quay về nên sáng nay họ gọi Tống Việt đi cùng.

Sáu người chen chúc trên một cái xe ba bánh, vì ai cũng gầy nên cũng không chật chội lắm. Con đường nhỏ gồ ghề không bằng phẳng làm xe lắc lư lảo đảo, sắc mặt hai người lớn không tốt lắm khiến ba đứa trẻ cũng không dám nhiều lời.

Tống Việt đã tận mắt chứng kiến chuyện gì xảy ra nên cả đường chỉ gục đầu ngủ, không có tinh thần, giống như quả cà tím bị héo, đầu gục xuống.

Trên đường gặp phải rất nhiều người phụ nữ đi chợ chủ động đến bắt chuyện với Đổng Thành Mai, hỏi đưa cả nhà đi đâu.

Bà không dám để lộ quá nhiều, chỉ nói đi lên trấn thăm họ hàng, tiện thể đưa Tống Việt đi chơi cùng.

“Quỷ thật. Hôm qua tôi nhìn thấy họ và con rể nhà lão đại vội vàng đi vào trong trấn. Có phải Tống Chí Cương xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ổng khỏe mạnh như vậy sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi nghĩ là con gái lớn nhà họ đó.”

Người phụ nữ đó gọi hết mọi người tụ  lại, nhỏ tiếng nói: “Nói cho mọi người biết, tối ngày hôm kia lúc tôi đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng chửi bới rồi khóc lóc ầm ĩ phát ra từ nhà họ. Tiếng động rất lớn, đoán chừng bàn ghế đều bị đập bể hết rồi.”

Bà ta là hàng xóm của nhà bác cả Tống, ở ngay bên phải nhà ông ấy, không có sân, nên vừa ra khỏi cửa là có thể nghe thấy âm thanh của nhà ông ấy.

Một người phụ nữ vừa nghe xong thì nói: “Xì, dù sao nhà ông ta cũng nhiều tiền, vỡ thì thôi. Cả nhà có cùng nhau đập hết đồ cũng có thể mua mới lại hết nữa là.”

“Tôi chỉ đoán thôi, nhà họ Tống này chắc chắn có chuyện lớn gì rồi.”

Bàn tán sau lưng không cần phải chịu trách nhiệm, vừa mở miệng đã ba hoa chích chòe, bịa chuyện vớ vẩn. Mọi người đều hết cách với mấy người này. Nói phải chịu trách nhiệm ở thời đại này chính là đánh rắm.

Ở một bên khác, cả nhà họ Tống đến bệnh viện rồi xuống xe, Đổng Thành Mai khách khí đưa tiền cho người lái xe, vì nhiều người nên lại đưa thêm ít tiền.

Người lái xe cười ha ha nhận lấy rồi đạp xe rời đi, vừa đi vừa hát to.

Mùi nước khử trùng xộc vào trong mũi rất khó chịu. Tống Thiển bất giác nghĩ đến trong thế giới thực tại, đêm mà ông bà nội mất, một mình cô ngồi dựa vào thành ghế suốt một đêm. Từ đó, cô có chút thành kiến với bác sĩ.

Cơ sở vật chất của bệnh viện rất thiếu thốn, phòng bệnh chỉ có hai ba cái giường, không có ghế xếp cạnh giường, rửa mặt cũng phải tự tìm chỗ vì trong phòng không có nơi rửa mặt.

Lúc Tống Thiển bước vào phòng bệnh, Tống Chí Cương cũng vừa mới từ bên ngoài trở về, trông già đi không ít, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm.

Chị thì nằm trên cái giường trong cùng, môi khô nứt, sắc mặt phờ phạc, không có chút sức sống nào.

Vào thời đại này, không có ai muốn ở lại bệnh viện, vì thế trong phòng bệnh chỉ có một mình cô ấy.

Bác dâu ngồi bên cạnh giường, đôi mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn, nói với mọi người: “Đến rồi à.”

Đổng Thành Mai đặt hộp cơm mang theo xuống, nhấc cái ghế gỗ ra rồi hỏi thăm: “Có đỡ hơn chút nào không?”

Vừa nói đến đây, hai mắt bác dâu Tống lại không kìm được mà rơi nước mắt, một sinh mệnh đấy.

Bà ở cùng con gái từ hôm qua đến giờ, thằng con rể tốt kia ngoài đưa con gái bà đến đây thì cũng không thấy mặt mũi đâu nữa.

Khi xảy ra bạo lực gia đình lần đầu tiên, Tống Tư đã nghĩ đến chuyện ly hôn, cô ấy trốn về nhà nhưng bị cha mẹ ép trở về, trải qua một trận đòn tàn nhẫn, sau đó càng đánh càng hăng. Tống Tư giống như bị đánh thành quen, người bên cạnh khuyên thế nào cũng không dám nhắc lại từ này nữa.

Bác dâu Tống khóc nức nở, lúc bà nhìn thấy cái tên Châu Đại Thành đó đánh từng đòn lên người Tống Tư thì tim bà như bị bóp nghẹt, nhưng con gái lại không dám làm gì, chỉ có thể đưa hai tay lên che đầu, co quắp trong góc nhà.

Bầu không khí thấp đến cực điểm, Tống Thiển cũng cảm thấy khó chịu theo, mọi người đều ủ rũ cúi đầu không nói chuyện. Từ đoạn đối thoại, Tống Việt và Tống Thiên Tứ cũng hiểu được bảy, tám phần, vô cùng tức giận, náo loạn muốn đi đánh tên khốn kia một trận.

“Không được! Hai đứa không được đánh anh ấy. Chị không đồng ý thì không được phép…” Tống Tư đang ngủ nhưng vừa nghe thấy cái tên Châu Đại Thành thì giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, luôn miệng can ngăn, hai tay vung ra giống như muốn đánh người.

Đây là lần thứ hai Tống Thiển cảm thấy sự mỏng manh của sinh mệnh. Lần đầu tiên là lúc bà nội của Hạng Loan Thành qua đời, vẻ mặt mọi người lạnh nhạt thờ ơ, xem đám tang như trò cười, không một ai nhớ đến một bà lão đã vĩnh viễn nhắm mắt, không bao giờ nhìn thấy cuộc đời này nữa.

Cô nắm chặt góc áo, cùng lúc đó, hành lang vang lên từng tiếng kêu rên, khóc lóc vang trời đất, bi thương làm con người ta vô thức cảm thấy đau khổ theo.

Ngoài tiếng khóc của bác dâu Tống, không có ai nói chuyện, lời an ủi lúc này chỉ càng dư thừa.

Không có đồng cảm, họ chỉ có thể thông qua vẻ mặt hoảng loạn đau khổ của Tống Tư thấy được nỗi đau nặng nề.

Nhưng Tống Thiển không nhịn nổi nữa.

“Chị, chị và anh ta ly hôn đi.”

Mọi người từ trước đến nay chỉ khuyên hòa giải không khuyên ly hôn, nhưng lần này cô đã nói ra tiếng lòng của mọi người, tuy vậy căn phòng lại rơi vào yên lặng tuyệt đối, ngoài Tống Thiên Tứ phụ họa theo một tiếng thì không ai khác lên tiếng.

Việc ly hôn vào những năm tám mươi không phổ biến như sau này, đó là chuyện lớn sẽ khiến người ta bị sỉ nhục đến chết, cả đời sẽ bị người trong thôn châm chọc.

Nhà họ Tống không gánh nổi nỗi nhục này.

Tống Chí Cương do dự hết lần này đến lần khác, muốn bước chân ra lại không dám. Thực ra không phải ông chưa từng nghĩ đến, nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Tống sẽ mãi mãi không thể ngẩng cao đầu ở Diêm Đóa.

Tiếng tăm cả đời hai ông bà cụ nhà họ Tống tích được cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, e rằng sau khi chết, xuống dưới đấy sẽ bị tổ tiên trách mắng.

Tống Thiển nhìn ra mọi người đều đang do dự, cũng biết hậu quả của việc này, nhưng cô cảm thấy thể diện không quan trọng bằng tính mạng, chết rồi thì chẳng còn gì cả.

Vừa định mở miệng, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Châu Đại Thành nước mắt nước mũi tèm lem nhào vào rồi quỳ xuống, khàn giọng cầu xin tha thứ.

Tống Thiển vừa nhìn đã biết gã không phải thật lòng hối cải, nhưng cũng không thể không thừa nhận kỹ năng khóc lóc của gã rất chân thật, biểu cảm thì phù hợp nhưng quá khoa trương.

Tống Chí Cương và Tống Chí Tiến dần dần có suy nghĩ muốn tha thứ.

Tống Thiển lên tiếng ngăn cản: “Cha, bác cả, anh ta cũng không phải lần đầu tiên làm vậy. Hai người vẫn nhẫn tâm đẩy chị ấy vào chỗ chết sao?”

Tống Việt vẫn luôn không thích người anh rể này, từ trước tới giờ chưa bao giờ coi Tống Tư là vợ, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, không phải là một thằng đàn ông.

“Đúng vậy. Cha, chị đã thành ra như vậy rồi, không thể lại để chị ấy bị người bên cạnh mình chà đạp thêm nữa.”

Suy nghĩ bị lột trần, Tống Chí Cương tỏ vẻ tỉnh ngộ.

Thực ra ông biết gã chỉ đang đóng kịch, nhưng bản thân ông lại không cho phép con gái ly hôn.

Châu Đại Thành quá hiểu suy nghĩ của ông bố vợ này, diễn càng sâu hơn, gã bảo đảm sẽ không tái phạm hết lần này đến lần khác, nếu còn có lần sau thì tám đời sau sẽ chết sớm.

Lời thề độc như vậy, Tống Chí Cương nháy mắt ra hiệu với em trai ông, hay là bỏ đi, con cái vẫn còn có thể có.

Tống Tư ở một bên đột nhiên thét chói tai, rụt người vào góc giường, miệng lẩm bẩm: “Tôi không dám nữa. Đừng đánh tôi nữa! Đừng đánh nữa mà! Tôi đau lắm!”

Chuyển biến bất ngờ này khiến Châu Đại Thành tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đồ đàn bà thối, việc tốt không thành, việc xấu có thừa.

Sau khi về xem tôi có chỉnh chết cô không.



Tác giả có lời muốn nói:  

Bạo lực gia đình là chuyện không thể nào tha thứ được, hơn nữa từ trước đến giờ chỉ có không lần và vô số lần, tha thứ chỉ có thể đổi lại sự đối đãi thô bạo hơn mà thôi (vẻ mặt nghiêm túc).

Vì lẽ đó cũng hi vọng các bạn độc giả dễ thương sẽ không bao giờ gặp phải chuyện này trong đời.

Nếu như gặp phải, bản thân mình hãy quyết định quyết đoán một chút.

Hãy bảo vệ quyền lợi của chính mính, không có ai đáng bị như vậy cả.