Thời điểm cha hắn qua đời có để lại thửa ruộng, nhưng bị trưởng thôn vừa đấm vừa xoa lừa gạt mất.

“Dù sao trong nhà không ai có thể làm ruộng, không bằng đưa cho ông đi? Thời điểm thu hoạch, ông liền đưa cho cậu một ít tiền?”

“Đưa đi, thôn trưởng ông đây không phải loại người thích tính toán chi li, khẩng định sẽ đưa cho cậu tiền thu hoạch!!”

Nam nhân sắc mặt chanh chua làm người chán ghét, lại nghiêm trang nói hươu nói vượn. Đừng tưởng không ai biết ông ta đã lừa gạt bao nhiêu người trong thôn rồi?!!

Miếng đất này, bất đắt dĩ cũng chỉ có thể đưa cho ông ta.

Đến thời điểm thu hoạch, ông ta một hai lần trở mặt không đưa tiền thu hoạch, công khai trở mặt.

Trong thời gian này hắn tính toán làm sao để lo tốt hậu sự cho bà đây?

Lúc này đây, hắn đang nghĩ đến việc vay mượn, không biết có thành công hay không nhưng hắn vẫn nên thử.

Thiếu niên lập tức thu thập đi ra ngoài, như thường lệ khóa chốt cửa mà nói: "Bà, cháu đi ra ngoài đây!"

Không hề có phản hồi.

Hắn tăm tối xoay người đi.

Chờ hắn tìm tới nhà thôn tưởng thì đã 6 giờ hơn, mặt trời đã xuống núi...

Con trai thôn trưởng vừa vào nhà đã ồn ào: “Phá nhà gì đó?!! Cái rắm, tặng cho đều không cần!”

Trong bóng đêm Hạng Loan Thành lỗ tai vừa động, nghe ra bọn họ lần này muốn nhà của hắn a?

Cũng đúng, dù sao có gì lấy được là lấy hết!

Thôn trưởng chưa đi vào nhà, đi lòng vòng hai ba bước liền trầm tư.

Hắn suy nghĩ thật lâu mới mở miệng: “Con xem bây giờ trời tối rồi, đêm nay có đến cũng không lấy được gì! Để sáng mai cha nhờ vài người trong thôn đến giúp, được không?”

Bất quá chỉ là văn nhà  không ai muốn ở, chi bằng đem đi đấu giá bán đi thu lợi ít tiền?

“Cẩn thận một chút a, về sau có khi Hạng gia chỉ còn lại một người.”

Nói xong mang theo con trai vụng về rời đi, trên đường nói giỡn không ngừng.

Trong bóng đêm, thiếu niên thẫn thờ ngồi đó.

Trăng lên cao, tuyết vậy mà rơi xuống.

Một chút bông tuyết phiêu ở giữa không trung, du dương rơi xuống, mạng theo chút không khí lạnh lẽo.

Thấy không có hy vọng, Hạng Loan Thành liền đi về gian nhà nhỏ của mình.



Ngày hôm sau vừa rời giường, Tống Thiển liền nghe thấy cha cô nói cho Đổng Thành Mai: “Lão thái thái của Hạng gia đã chết.”

“Đã chết? Lão gia gia của họ vừa mới đi cách đây không lâu mà?” Đổng Thành Mai cầm chổi ở giữa sân quét rác.

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

“Nhà bọn họ một năm chết ba người, chỉ có thằng oắt con kia còn sống.” Tống Chí Tiến lại nói thêm một câu: “Chẳng phải là nói nó mệnh ngạnh sao?!”

Đổng Thành Mai dừng động tác, hỏi: “Lần này có muốn đi nhìn một chút không? Lần trước đã không có đi rồi.”

Tống Chí Tiến đem điếu thuốc dập tắt rồi mới ngẩng đầu: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Đen đủi! Tôi không đi, bà muốn đi thì đi đi”

“Cũng đừng có mang Thiên Tứ đi cùng, kẻo làm vạ lây tiểu tử này.”

Tống Thanh sáng sớm đã muốn đến Hạng gia đưa cá, Tống Thiển cũng vội đi theo.

Sân đã được mẹ cô quét dọn qua, không có nhiều dấu vết của mùa đông! Đi ra ngoài, Tống Thiển bị một mảng trắng xóa làm cho kinh hách.

Vạn vật bị một tầng tuyết trắng bao trùm, bởi vì đang nghỉ nên mọi người trong thôn không tích cực sôi nổi như thường lệ, một mảng yên ắng.

Tống Chí Tiến tay cắm túi áo, cau mày: “Này tuyết quá lớn, chiều hãy đi.”

Đổng Thành Mai gật gật đầu, đóng cổng nhà lại.

Ông xụ mặt kêu hai chị em: "Đi làm bài đi, chiền đến sẽ kêu hai đứa"

Tống Thanh không vội trở về phòng, cô không ôn bài cũng không sao cả.

Nhưng Tống Thiển bên này giống như kiến bò trên chảo nóng, chỉ nghĩ muốn trốn bên ngoài, lại sợ cha Tống nên từ bỏ ý định.

Bước chân nhỏ đi lẩn quẩn trong phòng rất khẩn trương. Cô rõ ràng hơn ai hết, cô chính là đang chờ trận tuyết rơi này đến!

Trong tiểu thuyết, bà nội Hạng chết tron trận tuyết rơi đầu mùa này! Vì tiền mua quan tài, hắn phải giao ra căn nhà đang ở nhưng còn không đủ, Hạng Loan Thành còn phải lội sông bắt cá suýt nữa bị đông chết tại chỗ!

Mà thời điểm Hạng Loan Thành hắc hóa, chính là hôm nay!!!

Ăn cơm xong Đổng Thành Mai mang hai đứa con gái đi Hạng gia, dẫm trên nền tuyết dày có chút lạnh và ẩm ướt.

Càng đến gần Hạng gia thì thấy có nhiều người đang đứng ở cửa trăm miệng bàn luận.

Đổng Thành Mai tới muộn, đứng ở bên ngoài nghe mọi người miệng nói bo bo không ngừng.

Tống Thiển cong thân, đi vào bên trong.

Đứng ở cửa vẫn chưa thấy thân ảng Hạng Loan Thành đâu hết, cô lại lách mình đi vào phòng nhỏ bên trong.

Hắn thân mình phát run, trong miệng vô ý thức mà nói mê nói sảng không ngừng.

Rất nhanh có rât nhiều người đi vào, trên người man theo hàn khí lạnh lẽo bên ngoài.

Nhà ở không có độ ấm đến đáng sợ!

Cầm đầu là lão thôn trưởng, sửa sang lời nói nửa ngày mới mở miệng: “Tiểu tử này thật đáng thương, mười tuổi đã không còn cha mẹ, bây giờ đến bà nội cũng mất đi, thật là đau lòng a.”

“Ông cùng cháu thương lượng một chút, nhà ông điều kiện rất kém không giúp gì nhiều được cho cháu hết, hay là cháu đem căn nhà này giao cho ông, lấy tiền đó lo hậu sự cho bà nội?”

Đám đông im bặt.

Nhà lão điều kiện kém?

Cách hai ba nhày đều ăn thịt, không thì bánh bao màn thầu, con trai ba bốn tuổi báo đến nỗi hạ nhân ẵm còn không nổi...

Cái này là kém sao?

...

Tống Thiển im lặng nhìn bọn họ đem ngôi nhà trao đổi tới trao đổi lui.

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

Bỗng nhiên trong đám người không biết là ai hô một câu: “Nhà của Triệu gia không có con cái, hay là đem thằng nhóc này cho Triệu quả phụ đi?”

Phía dưới phát ra một trận tiếng cười.

Nơi này ai không biết Triệu quả phụ a, ở thôn Diêm Đóa này ả ta qua tay không biết bao nhiêu là đàn ông, dáng đi ỏng ẹo không biết xấu hổ.

Trong nhà thì chồng đã mất từ lâu, ả thật sự chả có địa vị gì cả.

Mấy nữ nhân to nhỏ thì thầm, nếu đưa tiểu tử Hạng gia này cho ả không biết sẽ thành cái dạng gì?!!

Trong một góc bị điểm danh, Triệu quả phụ không chút để bụng, lại nhìn chằm chằm thiếu niên không biết đang nghĩ gì...

Triệu quả phụ mở miệng: “Thôn trưởng, tiểu tử này nhìn biết là mệnh khổ! Hay để cho tôi thu nhận nó làm con đi? Sau này khi tôi già có người chăm sóc.”

Ả ta gân cổ lên hô to, cũng không khách khí: “Mọi người ở đây không phải chỉ muốn căn nhà nhỏ này thôi sao? Tôi không cần, tôi chỉ muốn tiểu tử này sửa thành họ Triệu, gọi tôi một tiếng mẹ.”

Bị nói ra tiếng lòng mọi người hai mặt nhìn nhau, có một phụ nhân mở miệng cười to.

Nhận làm con?

Gọi quả phụ này là mẹ?

Dù sao cũng không ai muốn thu nhận tiểu tử đen đủi này, biết đâu sẽ khiến cho nhà chết hết thì sao?!!

Đen đủi!

Vô cùng đen đủi!

Thiếu niên mê mang mở mắt ra, vừa tỉnh dậy liền nghe được tin tức mìn bị thu nhận

“Tôi không muốn.”

Hắn thanh âm suy yếu, tiếng nói bị âm thanh ồn ào lấn át đi.

Tống Thiển nửa ngồi xổm trước giường, cầm chặt tay ohari đang run rẩy của hắn, giọng nói mang theo ôn nhu cùng khí phách: “Thập Thất nói, cậu ấy không muốn nhận bà Triệu đây làm mẹ.”

Mọi người lúc này mới chú ý tới Tống Thiển, đôi mắt to tròn cùng biểu cảm hung tợn, gương mặt nhỏ làm cho người ta buồn cười.

“Nhị Nha Tống gia này sao lại chạy vào đó rồi?”

Lão thôn trưởng lúc này lại lên tiếng: “Tống phu nhân, bà mau mang con gái rời khỏi đây đi! Nếu không lát nữa nó sẽ hồ đồ ăn nói bậy bạ.”

Đổng Thành Mai đứng ở bên ngoài không nghe được gì, chỉ thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn bà.

“Gọi chị đó! Con gái chị ăn nói bậy bạ gì rồi. Mau dắt nó về đi a.” Nữ nhân phía trươac tránh đường để bà đi vào.

Đám đông cũng tản ra chừa đường cho bà đi vào dắt con gái về.

Tống Thiển bị xách ra ngoài.

Đổng Thành Mai vẻ mặt tức giận, nắm lỗ tai cô đỏ bừng đau đớn.

“Nháo cái gì? Còn chê ba con đánh con chưa đủ sao? Đầu đập vào cửa hay gì?!”

Không lâu sau đó, thiếu niên yếu ớt đứng dậy cự tuyệt lời nhận nuôi của Triệu quả phụ.

Không thay đổi họ cũng không được.

Hắn chống tay đứng dậy, tỏ vẻ chính mình không cần nhận nuôi. Còn nói, nếu ai có thể giúo hắn lo hậu sự cho bà nội, hắn sẽ đưa căn nhà này cùng mấy con cá cho người đó.

Trong mùa đông, mặt nước đều đã đóng băng, muốn có cá ăn đều không dễ dàng.

Trước đó vì 30 Tết, mọi nhà đều có mua thịt, cá dự phòng, còn mua muối để ướp.

Đáng tiếc là, trong mấy gian hàng đều không có nỗi một con cá.

Lời nói phát ra làm không ít người động tâm. Bàn luận tranh nhau một hồi đã quyết định lão ngũ Trương gia sẽ an bài hậu sự này.

Kết thúc trò khôi hài, đám đông thấy mình hóng hớt cũng đã đủ, tản ra ai nấy về nhà mình.

Nhưng cũng có người đi ngang qua nhà bếp của Hạng gia, thấy có một đĩa cá ngon lành, liền động tay nếm thử...

Phi!

Cá thiêu rồi, mẹ nó muốn ăn cũng thật khổ!!