Trên giường bệnh có một chàng trai ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt nhắm lại như đang thư giãn. Dù anh ta mặc áo bệnh nhân nhưng vẫn không làm giảm đi sự đẹp trai vốn có của mình. Từng đường tơ kẽ tóc đều hoàn chỉnh đến lạ thường, đôi môi hồng tự nhiên. Kim Ngưu tự hỏi anh ta bị bệnh ư? Nếu có bệnh sao mà yêu nghiệt đến thế được? 

-*Cũng may mình đã miễn nhiễm với trai đẹp nên không sao.*_Đây là tiếng lòng của cổ

-Làm gì?

-Hả?

Chàng ta cất tiếng hỏi làm Kim Ngưu đang suy nghĩ cũng bị kéo về thực tại. Chất giọng lạnh lùng khiến người ta có cảm giác sợ hãi, nhưng cô cảm nhận được là anh không có ác ý.

-Tôi...

Kim Ngưu bây giờ nhìn rõ mặt anh ta, mới thấy là hình như đã gặp ở đâu đấy rồi.

-Anh...trông anh rất là quen...

-Có sao?

Anh vẫn không mở mắt ra nhìn. Kim Ngưu càng nhìn lại càng thấy quen, nhưng cô không thể nhớ là đã gặp anh ta ở đâu.


-Chắc...là không. Xin lỗi đã làm phiền.

Kim Ngưu quay lưng định ra ngoài.

Bộp!

-Ơ...

Anh chàng mới chỉ vừa ở trên giường bệnh nhanh như chớp đã dồn cô vào bức tường bên cạnh.

-*Người thường sao có thể...*_Kim Ngưu sững sờ, tốc độ của cô không phải là chậm. Chỉ là ở Trái Đất thì cần phải thích nghi thế thôi. Nhưng người này lại hơn cả cô...chẳng lẽ...

-Thì ra là cô nhóc lúc trước._Anh ta nhếch miệng cười

-Anh...anh biết tôi?

-Cô bé, em không nhớ à? Cái hôm em bị đám côn đồ bắt nạt đó.

Kim Ngưu chau mày ngẫm lại. Anh ta vẫn ép sát cô, hẳn là đang đợi câu trả lời.

-Là anh chàng mặc đồ đen đó!

-Phải. Xem ra trí nhớ em không tồi.

Anh gật gù quay trở lại giường bệnh. Kim Ngưu khó hiểu, kẻ này khiến cô có chút hoang mang. 

-Sao anh lại phải vào viện?

-Vì một số lý do. Tốt nhất em không nên biết nhiều, nó không có lợi cho em đâu.


Anh ta nằm xuống giường và nhắm mắt chắc là muốn ngủ.

-Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài đây.

Kim Ngưu vội chạy ra ngoài, theo thói quen cô định đóng cửa...

-Để mở.

Chất giọng lạnh như băng lại cất lên. Kim Ngưu thực có chút rùng mình, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà giờ...

Nghe xong câu đó, Kim Ngưu không nói thêm gì nữa mà rời đi luôn. Trên đường về văn phòng, cô vẫn không khỏi hết ám ảnh...

-*Rốt cuộc anh ta là ai? Luồn khí tức đó thật kì quái!*

Cả ngày hôm ấy Kim Ngưu không còn tâm trạng để làm việc nữa. Mà chỉ suy nghĩ về anh chàng ở phòng bệnh VIP gặp lúc trưa với một nỗi lo lắng khó tả.

Mời các độc giả đón đọc chap tiếp theo nha, bái bai :3!