Thân ảnh mảnh mai lướt nhanh qua những tán cây, làn tóc rối mang sắc trắng tung bay trong gió. Bảo Bình thục mạng chạy về phía trước, không chút định hướng cho nơi mình sẽ đặt chân tới sau cùng.

Âm thanh của Song Ngư văng vẳng trong đầu Bảo Bình. Mọi thứ diễn ra chóng vánh. Anh bảo cô tin anh, rằng anh có kế hoạch. Sau đó họ đối mặt với gã đàn ông quỷ quyệt kia, anh thì thầm vào tai kêu cô hãy chạy đi. Chớp mắt anh đã dùng nước đẩy cô tới phần rừng chưa bị hắn tiêu hủy.

Ngỡ là hai người sẽ cùng nhau hợp sức đánh với tên Thần Chết ấy nhưng anh lại tự mình quyết định. Thà một mình sống chết với hắn còn hơn là kéo cô theo. Ánh mắt Song Ngư lúc đó là sự kiên định, khó mà lung lay được ý chí của anh bấy giờ.

Ở lại đó cũng không phải là cách khi rõ ràng cả hai hiển nhiên dưới tầm so với hắn. Nếu cô có thể chạy đi tìm cứu viện thì may ra tình thế này vẫn còn có thể được cứu vãng. Cô nghĩ là mình sẽ đi tìm mọi người, tìm ai đó có thể quay lại giúp Song Ngư.


Bỗng chốc, từ trên không trung, một cơ thể đẫm máu rơi xuống ngay trước mắt Bảo Bình. Cô hoảng hốt thụt lùi lại phía sau. Đáy mắt dấy lên sự sợ hãi, không dám tin vào những gì trước mặt.

Mái tóc xám tả tơi. Bộ vest đuôi tôm màu trắng do chính tay cô và chị hai đã chọn cũng đã không còn lịch lãm. Tất cả đều khoác lên mình cái màu đặc trưng của sự chết chóc.

"Song... Song Ngư!"

Hai đầu gối của Bảo Bình đập mạnh xuống nền đất gồ ghề. Dù cho những vết xước có bắt đầu chảy máu cũng không khiến cô chú ý.

"SONG NGƯ!!!"

Bảo Bình, hai tay lay người Song Ngư, khẩn thiết gọi tên anh mong anh tỉnh dậy. Cổ họng cô như khàn đi, còn anh thì cũng không thèm mở mắt nhìn lấy một cái.

Khóe miệng Mặt Trời xuất hiện một dòng máu, hai mày nhíu lại, từ trong cơ thể lấy ra một mảnh xương sườn của chính bản thân. Dùng lửa của mình rèn nó thành kích thước nhỏ hơn của ngọn giáo chói lóa năm xưa.


Người lệnh cho tất cả tránh qua hết một bên. Gã khổng lồ với thân hình vạm vỡ lao thẳng xuống Hố Đen cùng ngọn giáo trong tay, quyết tử với con quái vật này tới cùng.

Khi mũi giáo va chạm với bề mặt quả cầu, không gian xung quanh liền như có một trận rung chấn quét qua. Những vết nứt từ nơi mũi giáo hạ cánh lan rộng dần khắp Hố Đen.

Mặt Trời nghiến răng, dùng lực mạnh hơn, cố đâm thủng lớp vỏ cứng cáp của con quái vật. Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể xuyên qua được lõi.

Tiếc thay, cốt giáo của Mặt Trời gãy giữa chừng, ngay thời khắc đó Hố Đen khuếch đại sóng âm đánh bật mọi thứ ra xa. Những mảnh xương Mặt Trời vỡ thành từng mẫu nhỏ như những thiên thạch rơi từ vũ trụ xuống văng tứ phía.

Một trong số chúng hướng thẳng về phía Kim Ngưu. Quả cầu nước không chống đỡ nổi áp lực lớn liền tan vỡ. Trước khi mảnh xương kia tiếp tục đường đi của mình cũng kịp sượt qua đầu Kim Ngưu khiến gương mặt nhỏ nhắn bê bết máu từ đầu chảy xuống, đưa cô vào cơn hôn mê.


Kim Ngưu một lần nữa trôi dạt giữa hư không. Hố Đen lại tiếp tục công việc dang dở, hút mọi thứ vào trong mình bao gồm cả cơ thể bé nhỏ đang lơ lửng kia.

Thần trí Thủy thần choáng váng sau trận âm chấn. Nàng loạng choạng, chầm chậm lấy lại thăng bằng. Theo cảm tính liền quay tới lui kiếm tìm Mộc Hy.

Hình ảnh đứa con gái còn lại của nàng ta đầu đổ máu, dần bị hút vào trong Hố Đen như thể đã cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của nàng. Những tia máu đỏ ngầu nổi chằng chịt trong mắt Liana.

Mộc Ly đã không biết đang nơi nào mà còn muốn lấy mạng cả Mộc Hy của nàng. Giọt nước cuối cùng tràn ly.

Cơn cuồng nộ lần đầu tiên xuất hiện đã bao phủ toàn bộ ngũ quan của Thủy thần. Nàng lao thẳng tới chỗ Mộc Hy, chắn ngang giữa con gái và Hố Đen. Một tay ôm con vào lòng, vừa quay người dồn hết ma pháp vào tay còn lại chưởng ra một luồng băng đâm xuyên qua lớp vỏ đang chuẩn bị liền lại của quả cầu ma quái.
Băng tuyết lạnh lẽo, sức công kích của Thủy thần đạt tới cực hạn, quả thật đã xuyên thủng được lõi của Hố Đen. Những vết nứt trên bề mặt thứ kia xuất hiện ngày càng nhiều. Kéo theo đó là sự ngưng đọng của Hố Đen.

Tay chân Thủy thần bủn rủn, cú đánh vừa rồi là toàn bộ ma lực nàng tu luyện được từ khi chào đời. Lòng bàn tay chưởng ra chiêu thức kia phần thịt hình thành những vết bầm, rươm rướm máu xung quanh gốc của luồng băng nọ.

Kim Ngưu mở hí mắt, cô nhìn bộ dạng mệt mỏi của Thủy thần rồi liếc qua Hố Đen. Lông mày không nhịn được mà sững sờ nhướn lên hết cỡ. Điều mà Mặt Trời còn chưa làm được, nàng ta lại có thể thực hiện. Nhìn hình thù của luồng băng kia, hẳn là được tạo thành từ sự giận dữ. Những chuyện tồi tệ cứ liên tiếp xảy ra đã vượt quá giới hạn của Thủy thần.
Lớp vỏ của Hố Đen rơi rớt những mảnh vụn, mảng lớn thì sứt mẻ, phần lõi bên trong cũng được hé lộ.

Thủy thần chết lặng, khóe miệng cứng ngắt, hai mắt mở to. Sắc thái trên gương mặt Kim Ngưu biến dạng. Cô kinh hoàng, thần hồn hoảng loạng.

Thứ Thủy thần vừa đâm thủng lại chính là đứa con gái mà nàng ta tìm kiếm từ nãy tới giờ. Mộc Ly chính là lõi Hố Đen.

Liana mặt cắt không còn chút máu. Cảm xúc lẫn lộn, trái tim như bị ai bóp nát thành một mớ bấy nhầy. Nàng ta điên dại, liên tục lắc đầu muốn phủ nhận, chối bỏ cái hiện thực tàn khốc mà mình đã ngã vào.

Đôi mắt của một người là cửa sổ tâm hồn của họ. Và đôi mắt chứa đựng đại dương bên trong kia đang cuồn cuộn từng cơn sóng thần dữ dội giống hệt tâm trạng của Thủy thần ngay bây giờ.

Thậm chí nước mắt cũng không thể lăn xuống nổi gương mặt tội nghiệp kia. Điều Liana đang trải nghiệm có lẽ là cái mà Hạ Giới hay gọi là đau đến tan xương nát thịt cũng chẳng thể rơi lệ.
Thảm cảnh trước mắt thật sự bi thương đến mức Kim Ngưu thật không thể nhìn nổi nữa. Tất cả những gì Mộc Ly đã trải qua đều vượt quá sức chịu đựng của một đứa trẻ.

Nội tâm Kim Ngưu bỗng xuất hiện sự đồng cảm, xót thương cho kẻ đã chiếm lấy thể xác của mình. Cô cảm nhận được cuộc đời bi đát của người chị song sinh bạc mệnh trong từng giác quan.

Cổ họng Kim Ngưu đắng ngắt sau khi nếm thử lát bánh được cắt ra từ cuộc đời thảm thương của Mộc Ly. Thứ dư vị chua chát từ cảm xúc của ả ta bao trùm lấy đầu lưỡi cô.

"Mộc Hy tìm thấy Mộc Ly rồi!"

Mộc Ly bất chợt lên tiếng kéo Kim Ngưu về thực tại. Cô theo hướng giọng nói nhìn về phía trước, nơi có thân thể của một đứa trẻ bị băng giá xuyên thủng máu thịt hết sức kinh dị. Kì lạ thay, lại chính là nó cất lời nói chuyện với Kim Ngưu.
Đối diện với cơ thể phủ đầy vết thương của Song Ngư khiến Bảo Bình không khỏi xót xa. Gọi mãi nhưng anh không hồi đáp càng làm cô thêm mất kiên nhẫn.

Hai đồng tử co lại, Bảo Bình bắt được mạch đập yếu ớt của Song Ngư. Nỗi sợ xâm nhập nhanh chóng len lỏi đến từng tế bào của cô.

Hai tay Bảo Bình run rẩy lần mò ra sau lưng tìm kiếm những lọn tóc quen thuộc, miệng nhẩm chữ "Khai" giải trừ phong ấn được đặt lên mái tóc dài nguyên thủy của mình. Ngay lập tức độ dài của nó từ ngang eo đã mọc thành mấy mét.

Cô cẩn thận nhấc người Song Ngư lên, cho mái tóc tự quấn quanh cơ thể đầy thương tích. Bảo Bình chậm rãi ngồi xuống đất, hai tay không giây nào là không ôm lấy Song Ngư.

Khi cô chuẩn bị đọc thần chú thì tiếng cắt ngọt lịm sượt qua tai. Mái tóc dài thướt tha, niềm kiêu hãnh của Bảo Bình, đứt lìa, rớt xuống người Song Ngư ngay trước mắt cô.
Bảo Bình sững người. Theo phản xạ đưa tay lên vuốt tóc.

"Tóc mình... Sao lại...?"

Những sợi tóc trắng rơi lã chã. Vài sợi vương lại trên vai và tấm lưng trắng trẻo.

"Tuyết Nhàn yêu dấu, nàng còn định bướng bỉnh đến bao lâu nữa đây?"

Tuấn Dương bình thản đáp xuống ngay trước mặt Bảo Bình. Làm ra vẻ một đức lang quân ôn nhu, kiên nhẫn dỗ dành vị hôn thê đỏng đảnh của mình.

"Mặc dù ta thích nàng để tóc dài hơn nhưng nếu nàng định sử dụng nó để chữa lành cho tên nhóc họ Cao thì thà cắt phăng nó đi còn hay hơn nhỉ?"

Trong lòng vẫn ôm lấy Song Ngư, Bảo Bình không buồn tiếp lời gã đàn ông tàn bạo kia. Đăm đăm nhìn mái tóc của mình bị cắt đi một cách không thương tiếc, Bảo Bình chết lặng. Chiếc váy cưới mỹ lệ hắn trao cho cô từ lâu đã bị nhàu nát, nhem nhuốc màu máu.
"Nếu em thích tên nhóc này như thế thì ta sẽ biến hắn thành một loài hoa hay một con vật nhỏ bầu bạn với nàng khi chúng ta về nhà có được không?"

Tuấn Dương bỏ mặc sự im lặng của Bảo Bình đối với hắn. Ung dung bước đến định kéo cô đứng dậy. Bảo Bình ghì chặt toàn thân xuống, hất mạnh tay của hắn ra, nhất quyết không đi theo kẻ đã làm xáo trộn cuộc sống của mình.

"Nào Tuyết nhi, đừng nghịch nữa! Chúng ta về nhà thôi!

"Ta là Tịnh Diệp Bảo Bình. Ta sẽ không đi đâu với ngươi hết. Và ta càng không phải là hôn thê của ngươi."

Đôi vai nhỏ gầy run rẩy, một lớp sương phủ xuống đôi mắt xanh ngọc trong veo. Bảo Bình ném cho đối phương cái nhìn chán ghét, căm thù đến tột cùng. Tới bao giờ thì hắn mới chịu hiểu rằng cô không phải là Viên Tuyết Nhàn mà hắn tìm kiếm bấy lâu đây.
"Đừng ép ta phải ra tay với nàng!"

Sự kiên nhẫn của Tuấn Dương vơi dần khi nhận được thái độ cự tuyệt của Bảo Bình. Đầu mày nhíu lại lộ vẻ không hài lòng, hắn cảnh cáo:

"Vị trí của nàng là ở bên ta. Là Sự Sống. Là Viên Tuyết Nhàn. Là hôn thê của Thần Chết."

Hắn thô bạo nắm lấy cổ tay Bảo Bình bắt ép cô phải quay sang nhìn mình. Không chút sợ sệt, hai mắt cô trừng lên nhìn thẳng vào đôi mắt tím nhạt lạnh lẽo như vực thẳm kia.

Tuấn Dương nhếch mép, thích thú với sự chống đối vô vị trước mặt. Từng câu từng chữ thoát ra từ cổ họng hắn đều chắc như đinh đóng cột:

"Vĩnh viễn là như thế."