Vật lộn một hồi, cuối cùng Cự Giải cũng đứng trước cổng dịch chuyển ở thế giới thực. Anh cõng thêm trên lưng một người say mèm đang luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời.

"Cự Giải! Tại sao chúng ta không đặt tên cho cái ghế là tên khác mà lại đặt nó là ghế?"

Kim Ngưu gần như là ngủ gật, nhưng mắt vẫn cố mở, ráng làm phiền Cự Giải bằng những câu hỏi vớ vẩn. Đáp lại cơn say rượu của Kim Ngưu chỉ là tiếng thở dài của Cự Giải. Cũng may Kim Ngưu không phải người uống say thì sẽ chạy đi lung tung như Sư Tử.

Anh cõng Kim Ngưu ra khỏi cổng dịch chuyển, chậm rãi di chuyển về phòng cô. Người trên lưng từ lúc nào đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cự Giải khẽ cười. Rốt cuộc anh cũng được yên tĩnh.

Ánh trăng rọi qua cửa sổ phòng Kim Ngưu, thắp sáng hầu như cả căn phòng. Nhẹ nhàng đặt Kim Ngưu lên giường, Cự Giải cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân cô. Anh chỉnh tư thế ngủ của cô ngay ngắn lại rồi đắp mền cho cô.


Hơi thở Kim Ngưu đều đều, nét mặt thoải mái tận hưởng. Dáng vẻ của cô thật khiến bản thân người khác cảm thấy bình yên. Cự Giải chạm nhẹ lên gò má cô, làn da trắng hồng mịn màng  không chút tì vết. Đích thị là kim chi ngọc diệp độc nhất của Lục gia.

Hoàn toàn chìm đắm vào nhan sắc của kẻ đang say giấc nồng, ánh mắt Cự Giải có chút dao động. Ý nghĩ đen tối ngang qua trong tâm trí liền bị chính bản thân gạt đi.

Suy cho cùng, anh cũng là đàn ông. Ở gần người mà mình đặt hết tình cảm vào thì không tránh khỏi những lúc muốn gần gũi cô ấy hơn. Cự Giải liếc vội qua đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của Kim Ngưu. Như một trái anh đào mời gọi người khác phải cắn một cái vậy.

Yết hầu Cự Giải động đậy, anh vừa nuốt nước bọt. Anh nghĩ nếu như còn ở lại đây thêm phút nào nữa thì anh sẽ không kiềm lòng được mất.


Khi đứng lên định rời đi, một bàn tay đã níu lấy vạt áo anh. Sững người một chút, Cự Giải nhận ra là Kim Ngưu đang mớ ngủ, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ "đừng đi".

"Em thật biết cách khiến người khác động lòng đấy, Lục tiểu thư."

Hơi lạnh từ tủ đông phả vào người Thiên Bình. Cô nhanh tay lấy hai hủ kem loại mới nhất bỏ vào giỏ hàng rồi đóng tủ lại. Đồng hồ chỉ gần tới nửa đêm, vậy mà đây là lúc Thiên Bình đi mua sắm.

Hai người anh của cô mà biết chỉ có nước lỗ tai cô bị nấu thành cháo. Họ luôn nhắc nhở Thiên Bình phải giữ gìn sức khỏe và giám sát sinh hoạt của cô chặt hơn từ khi cô tỉnh lại từ cơn mê hai ngày hơn kia. Lần này là do Thiên Bình trốn đi khi cả hai đều đã ngủ say.

Thú thật, cô chẳng hiểu sao mình có thể đi như vậy vào giờ này. Chỉ là đột nhiên thấy thèm thứ gì lành lạnh. Cũng may là dưới tầng trệt của tòa nhà cô đang ở có siêu thị nên không phải đi xa.


Bước ngang qua quầy để socola, con tim Thiên Bình đã bị nắm giữ. Không nghĩ ngợi nhiều mà bỏ liền tay vài thanh vào giỏ hàng. Xong xuôi liền đi tính tiền, cô không muốn đi lâu quá kẻo bị hai anh phát hiện.

"Chị thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ!"

"Em trả tiền mặt."

Thiên Bình lục lọi trong túi áo khoác tới túi quần cũng không thấy một tờ tiền nào. Cô đập lên trán, tự trách sao có thể để quên thứ quan trọng nhất chứ. Chớp chớp mắt với thu ngân, Thiên Bình định bụng nói với chị ta sẽ quay lên lấy tiền rồi xuống trả thì người đàn ông đằng sau đã lên tiếng trước:

"Tính đồ của cô ấy vào của tôi luôn."

Xử Nữ đưa gói thuốc lá cùng tiền cho thu ngân. Thiên Bình lén nhìn trộm nét mặt của Xử Nữ. Nói anh như một khối băng di động tỏa hàn khí cho những người xung quanh thì cũng không quá đáng. Nhưng ai mà ngờ, gã cười cười nói nói khi ở cạnh cô cơ chứ.
"Cảm ơn anh đã tương trợ! Mai em trả tiền lại cho anh nhé!"

Nhận lấy bịch đồ từ tay Xử Nữ, Thiên Bình cảm kích cúi đầu với anh. Xử Nữ lắc đầu, ngỏ ý không cần.

"Được rồi! Chút chuyện cỏn con không cần câu nệ."

Xử Nữ từ chối nhận tiền làm Thiên Bình áy náy. Ái ngại nhìn anh, không thể quen được với chuyện này. Quy tắc của cô là không nợ nần gì ai cả nhất là tiền bạc. Giờ Xử Nữ bảo không cần trả khiến cô cứ khó chịu trong lòng thế nào ấy.

"Em vẫn không thôi chuyện tiền bạc à?"

Trông thấy gương mặt xụ xuống của Thiên Bình, Xử Nữ thật sự hết cách với cô. Anh đơn giản chỉ là muốn cho cô tất cả. Chỉ cần là thứ cô thích, anh lập tức có thể đáp ứng. Vậy mà Thiên Bình luôn từ chối. Vài đồng lẻ cũng đòi trả anh cho bằng được.

"Vậy quy đổi ra thành thời gian đi. Ngồi với anh một chút coi như em đã trả tiền đồ lại cho anh rồi."
Cảm giác được mình chẳng thể lung chuyển ý định của Xử Nữ nên Thiên Bình chỉ đành gật đầu đồng ý với điều kiện kia. Cô theo chân anh tới cái ghế dài gần đó. Không khí giữa họ vẫn luôn lặng im từ lúc ngồi xuống.

Cho đến khi một góc của gói thuốc lá thò ra từ bên trong túi quần của Xử Nữ bị Thiên Bình bắt gặp thì cô mới lên tiếng, cắt đứt khoảng lặng khó thở nọ:

"Em không ngờ anh cũng là người hút thuốc."

Nghe Thiên Bình nói, Xử Nữ bất giác đưa tay xuống túi quần chạm vào gói thuốc. Anh cười trừ:

"À! Cũng không thường xuyên đâu. Chỉ là hôm nay công việc có hơi nhiều nên cảm thấy buồn miệng."

Thiên Bình gật gù. Quầng thâm dưới hai mắt Xử Nữ cũng đủ để Thiên Bình biết đêm nay của anh trải qua như thế nào. Ngó sang bịch đồ kế bên, cô trầm ngâm một chút rồi lấy hai hủ kem ra.
"Cho anh này! Ăn đi để lấy sức làm việc."

Đón lấy hủ kem từ tay Thiên Bình, trong lòng Xử Nữ như vừa được ủ ấm. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà Thiên Bình không tránh né anh. Ngậm lấy một muỗng đầy kem, Xử Nữ chợt nhớ ra mình chưa lần nào cảm ơn Thiên Bình đàng hoàng về việc cô đã làm cho anh.

"Cảm ơn em! Vì đã liều mạng mang anh về từ cõi chết."

"Có gì đâu. Dù gì em cũng không muốn anh hai buồn khi mất đi một người bạn thân."

Vị kem trà sữa tan trên đầu lưỡi Thiên Bình. Cô coi chuyện lúc đó là bình thường, chẳng bận tâm mấy. Xử Nữ thì khác. Anh đem chuyện này khắc sâu trong lòng.

Thiên Bình đã vì cứu anh mà sức khỏe suy nhược. Anh đã tận mắt chứng kiến sự việc tệ đến cỡ nào. Anh cảm thấy có lỗi với cô. Vì anh mà giờ Thiên Bình chẳng thể rời khỏi mấy viên thuốc an định thần trí do Thiên Yết bào chế.
"Em có thích gì không? Chỉ cần là những việc trong khả năng, anh nhất định sẽ giúp em. Coi như báo đáp lại những gì em đã làm cho anh."

"Hiện tại thì chưa. Thân thể này vẫn chưa cho phép em làm gì. Nhưng cảm ơn ý tốt của anh. Không cần thiết phải làm gì cho em đâu."

Lại là một lời từ chối. Xử Nữ lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người một lần nữa xích ra xa hơn. Tuy người kề bên nhưng tâm xa vạn dặm.

Hủ kem vừa hết. Xử Nữ theo thói quen đưa tay vào túi lấy một điếu thuốc định châm ngòi hút. Chưa kịp để lên môi thì Thiên Bình đã lên tiếng:

"Hút thuốc sẽ gϊếŧ chết anh đấy."

"Giống việc yêu em thôi."

Thiên Bình sững người. Da gà da vịt thay phiên nhau nổi hết trên người. Cô chỉ muốn khuyên Xử Nữ một tiếng, ai ngờ anh không những không tiếp nhận còn trêu đùa cô. Nụ cười đểu lại xuất hiện trên môi, thốt lên vài từ kia không chút ngại ngùng. Đã thế còn là lấy từ một bộ phim nào đó cô đã từng xem qua.
Cau mày, Thiên Bình đứng phắt dậy, tiện tay quăng bịch đồ vào người đối phương:

"Ăn socola thay cho thuốc tối nay đi. Lúc thèm thuốc thì nhai kẹo cao su cho đỡ. Em đi lên đây!"

Xử Nữ nhìn bịch đồ trên đùi rồi lại ngước lên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang khuất xa dần. Anh cười tít mắt, lộ cả hàm răng thẳng tắp. Không nghĩ ngợi gì mà vứt luôn bao thuốc cùng bật lửa vào thùng rác kế bên. Tự nhủ thầm với bản thân:

"Nghe theo lời em vậy!"

Ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng ngủ của một ai đó. Chủ nhân căn phòng đang ngủ ngon trên giường bỗng bị đánh thức bởi thứ ánh sáng ấy. Người con gái ấy khẽ nhăn mặt, uể oải vươn vai dùng tay chặn ánh sáng chiếu tới mắt. Cô trở mình, lười biếng không muốn thức dậy, tay lần mò đi kiếm mền đắp.

Mền thì không thấy nhưng lại đụng phải thứ gì ấm ấm. Hai mắt vẫn nhắm, cô tiếp tục mò mẫm xung quanh thứ nằm kế bên. Hình như là con người. Mắt này, mũi này, miệng này.
"Em còn định làm thế với mặt anh đến bao giờ?"

Âm giọng trầm đột ngột xuất hiện. Từ giọng nói có thể biết đối phương đang ngủ mà bị làm phiền. Kim Ngưu bật người ngồi dậy ngay tức khắc. Sự hoang mang phủ hết tâm trí, cô nhận ra đây là giọng của Cự Giải. Nếu vậy thì khác gì cô với anh chung giường vào tối qua.

Vò đầu bứt tóc, Kim Ngưu sờ lên quần áo trên người một cách lúng túng. May quá vẫn còn nguyên. Nhìn qua Cự Giải còn chưa chịu dậy thì lại thấy bực bội, không tiếc thương đạp anh một cái.

"Cự Giải thối tha! Ai cho anh ngủ chung với em?"

Kim Ngưu nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Cự Giải. Anh trở mình, mặt đối mặt với cô. Nét mặt khổ sở, lười nhác giải thích:

"Là em muốn giữ người. Chứ không phải anh tự ý."

"Nào có chuyện vô lý đó."

"Người say thì chuyện gì họ làm cũng có lý của nó."
Lời nói của Cự Giải khiến Kim Ngưu á khẩu. Đêm qua cô chiều theo ý Sư Tử, không say không về. Quả thật chẳng thể nhớ được những điều mình đã làm và nói.

"Nhưng dù em có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng không nên làm theo chứ."

"Người say thì hay thật lòng. Sao anh có thể nỡ từ chối em chứ?"

Biết rằng mình không thể thắng trong cuộc tranh luận này, Kim Ngưu tự động rút lui. Cô chẳng buồn đáp lời Cự Giải nữa.

Cơn đau đầu hậu cơn say ập đến lúc nào không hay. Kim Ngưu khó chịu ra mặt, hai tay xoa hai bên thái dương. Cự Giải thấy thế thì ngồi dậy, xoa lưng cho cô.

"Bắt đầu tỉnh rồi chứ gì? Chịu khó một chút anh đi tới bệnh xá lấy ít thuốc giải rượu."

Đầu Kim Ngưu nặng nề vô cùng. Thật sự không biết cô cùng Sư Tử đã uống bao nhiêu. Nghĩ đến đây, cô mới giật mình:
"Sư Tử đâu rồi?"

"Em yên tâm. Ma Kết đưa em ấy về Nhật Giới rồi."

"Ma Kết sao?"

"Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng hôm qua anh đụng phải nó nên đành kéo đi luôn. Chứ thật sự anh chẳng thể quản nổi em huống chi Sư Tử."

Cự Giải nắm lấy tay Kim Ngưu, vỗ vài cái ý bảo cô an tâm. Kim Ngưu cũng chẳng làm được gì. Miễn sao Sư Tử không nhớ người đưa mình về là ai là được rồi. Tránh để bản thân tự dằn vặt thêm, cứa sâu hơn vào vết thương.

"Vậy giờ tôi sẽ đi nấu cháo với đem tới thuốc giải rượu cho cô nhé, Lục tiểu thư?"

Cự Giải vươn vai đứng dậy. Anh trìu mến nhìn người còn đang ngồi đờ đẫn trên giường. Kim Ngưu nghe ba chữ "Lục tiểu thư" không quen, lập tức có phản ứng với cách xưng hô này của Cự Giải đối với cô.

"Đang yên đang lành sao lại gọi em là Lục tiểu thư rồi?"
"Nếu em không thích thì anh đổi cái khác. Gọi em là Triệu phu nhân có được không?"

Bây giờ Kim Ngưu mới thực sự tỉnh. Liếc Cự Giải một cách ghét bỏ, phản đối cách gọi này của anh:

"Không được!"

"Có gì mà không được. Lục tiểu thư không phải đã sớm có hôn ước với tôi rồi sao? Danh phận này của em là chuyện sớm muộn thôi."

Cô hết nói nổi Cự Giải. Giận dỗi nằm xuống trùm mền kín mít. Cự Giải cười thành tiếng đi ra cửa bảo cô chờ một chút rồi đóng cửa lại.

Bên trong tấm mền, Kim Ngưu không thể gạt bỏ câu nói ban nãy của Cự Giải ra khỏi tâm trí. Mặt cô đỏ như trái cà chua, miệng không ngừng lẩm bẩm ba chữ "đồ phiền phức".