Trong lòng Thiên Bình đã sớm nảy nghi hoặc đối với người đàn ông kia ngay từ lúc hắn ta bình thản lịch sự mời cô ngồi. Tách trà trong tay thơm nhè nhẹ mùi hoa lài làm Thiên Bình thấy thật hoài niệm về những buổi trà chiều với gia đình.

Cô nhấp một ngụm, đến cả hương vị cũng giống đến bất ngờ. Thiên Bình khẽ nhìn về phía đối diện, người đàn ông nọ vẫn giữ ánh mắt về phía lò sưởi.

"Tiểu thư và anh của mình đến đây đều vì mục đích giống nhau nhỉ?"

Người trước mặt đột nhiên cất lời. Cô ngạc nhiên, anh ba và hắn đã gặp nhau rồi sao.

"Đừng lo anh cô đã mang người đi rồi. Dù cho đó là cưỡng ép bắt người."

Như đi guốc trong bụng Thiên Bình, người đàn ông kia đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thiên Bình siết chặt tay cầm tách trà suy nghĩ về lời hắn nói. Ý của hắn là gì khi nói cưỡng ép bắt người?


"Tôi đoán là tiểu thư muốn đón cậu trai nhà Hạ về phải không?"

Người đàn ông coi sự im lặng của Thiên Bình là câu trả lời. Hắn đặt tách trà xuống bàn rồi đan hai bàn tay lại với nhau.

"Chúng ta hãy thiết lập một cuộc giao dịch. Như vậy thì tiểu thư và tôi đều có lợi. Có khi cô còn được lợi gấp đôi."

"Anh nói xem cuộc giao dịch gì mà tôi lại ít rủi ro hơn anh nhỉ?"

Lúc này Thiên Bình rất tò mò về những gì đang diễn ra trong đầu người trước mắt. Một cuộc giao dịch mà đối tác lại được lợi gấp đôi chắc chắn có nhiều uẩn khúc. Chẳng lẽ hắn đang nhắc tới luật lệ của vùng đất người chết.

"Một mạng đổi một mạng. Một linh hồn cho một linh hồn."

Vẻ mặt hài lòng xuất hiện trên mặt người đàn ông khi Thiên Bình thốt ra câu nói quen thuộc. Tốt! Hắn không cần phải mất thời gian giải thích nhiều. Không cho Thiên Bình thời gian để lưỡng lự, hắn tiếp lời:


"Nhưng tôi sẽ cho cô thế chấp nửa linh hồn trước. Khi cô chết thì tôi sẽ lấy nửa phần còn lại."

"Có chuyện tốt thế trên đời này sao?"

Nửa lời Thiên Bình là không gật đầu với thỏa thuận này. Cô không tin người cai quản vùng đất người chết lại có thể đưa ra một cuộc trao đổi mà phần lợi nhiều hơn cho kẻ sống.

"Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tiểu thư đã bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ ngồi đây uống trà cùng thần chết chưa?"

Thiên Bình hít một hơi sâu rồi thở ra. Đúng thật chuyện khó tin đến đâu cũng có khả năng phát sinh.

"Vả lại tôi sẽ trao trả cho cô một mảnh ký ức thuộc về cô đã thất lạc từ lâu."

Nghe đến đây, Thiên Bình không nhịn được mà khóe môi khẽ run lên. Đúng thật là cô nhận biết được dòng ký ức của mình đã bị mất đi một vài sự kiện trong một quãng thời gian nhất định. Đối với Thiên Bình, cô luôn có cảm giác rằng những chuyện đó cực kì quan trọng nên việc cô luôn tìm đủ mọi cách để nhớ lại là điều dễ hiểu. Nhưng tất cả đều công cốc.


"Tiểu thư đừng bận tâm mấy đến việc nửa linh hồn. Cô sẽ không bị ảnh hưởng gì hết khi trở về nhân gian chỉ là đến đây sớm hơn dự định thôi."

Thiên Bình nửa tin nửa ngờ trước lời nói kia. Đường đường là thần chết sao có thể cho người sống lợi ích lớn đến như vậy? Nhưng nếu lời này là thật thì cô cũng không có ý kiến gì.

Con người đều trải qua sinh lão bệnh tử. Đến đây sớm hơn dự định ban đầu cũng không làm cô khó chịu.

Một mùi hương thoang thoảng qua mũi Thiên Bình. Mùi trầm hương này thật dễ chịu làm sao. Lư hương đặt trên bàn vừa được đốt lên bởi chủ nhân căn phòng.

"Tiểu thư không phiền khi tôi đốt hương chứ? Mùi thơm vẫn luôn là thứ khiến người ta thư giãn."

Thiên Bình mỉm cười tỏ ý rất ưng. Đối phương đột dưng đẩy một tờ giấy về phía cô:
"Đây là hợp đồng thỏa thuận của chúng ta. Mời tiểu thư xem qua."

Thiên Bình đưa mắt đọc từng dòng chữ trên tờ giấy. Tất cả đều đúng chính xác với những gì nãy giờ hai người nói đến. Còn chỉ rõ là cô sẽ không trắc trở gì khi quay lại.

"Để tăng độ tin cậy của hợp đồng thì chúng ta sẽ dùng máu của bản thân chấm kế bên chữ ký có được không?"

Thiên Bình dừng hết tất cả những gì mình đang làm, đặt hợp đồng xuống bàn. Thông thường rất ít người trong giới phép thuật dùng máu của mình để trao đổi giống như chuyện này. Nếu như vậy thì chắc chắn khi phạm lỗi sai thì hình phạt là điều không thể chối cãi, không được giảm nhẹ đi tí gì cả.

Thiên Bình giữ ánh mắt đa nghi ngẩng mặt lên nhìn người đối diện. Hắn vẫn để nguyên nụ cười thiện chí trên môi.
"Được! Ta sẽ ký trước."

Động tác ký của hắn nhanh như thoắt rồi với tay lấy con dao cắt nhanh một đường trên ngón cái sau đó ịnh xuống kế bên chữ ký. Hắn đẩy hợp đồng lại về phía Thiên Bình. Cô nhìn dòng chữ mới xuất hiện cùng vệt tròn đỏ kế bên:

"Cố Tuấn Dương"

Giấy trắng mực đen cùng vệt máu đỏ ngay đây, nếu hắn mà có nửa lời dối trá, rủi việc này lộ ra thì không phải người đời sẽ biết rằng người cai quản vùng đất người chết là người không giữ chữ tín sao.

Sau một lúc suy nghĩ, Thiên Bình cũng đặt bút xuống ký vào. Cái tên "Cao Di Thiên Bình" đứng ngay dưới tên người đàn ông kia, vệt máu đỏ tròn cũng xuất hiện kế bên.

Cô ngửi thấy mùi trầm hương ngày một rõ hơn, vô thức tham lam hít một hơi thật sâu vào thưởng thức mùi thơm này. Người đàn ông kia đưa tay mình ra ý muốn bắt tay với Thiên Bình, cô liền thuận theo nắm lấy.
"Thỏa thuận giữa chúng ta đã được thành lập."

Nhân Mã nhìn vào khoảng không vô định. Anh băn khoăn không biết hai đứa em mình làm việc có ổn thỏa không. Những bàn tính ban nãy giữa tất cả mọi người lại vang vọng trong đầu.

"Ta và Quang Nam sẽ chỉ cho các em về trận địa Ngũ Hành Sơn."

Nó đại khái là một ma trận được thiết lập ra giữa mặt trăng, mặt trời và bốn vị thần nguyên tố dùng để phong ấn Mộc Ly năm xưa. Giờ đây đã được truyền cho những người được chọn trong trò chơi này của họ. Điểm mấu chốt ở đây là phải giữ Mộc Ly ở yên một chỗ trong lúc thiết lập trận địa.

Khoảng cách giữa mọi người và Mộc Ly ngày càng được rút ngắn. Thiên Yết cùng Bạch Dương ngồi trên lưng con phượng hoàng tiếp cận kẻ địch từ trên cao. Phía bên kia là Nhân Mã đang dang rộng đôi cánh đen bay theo cùng Lâm Sang sát bên. Đối diện là Lâm Vy cùng Quốc Bảo đang cưỡi trên một cơn gió lớn tiến tới.
Tất cả phải kéo dài được thời gian cho những hậu duệ có thể thi triển hoàn chỉnh "Ngũ Hành Sơn".

Động thái của Mộc Ly vẫn không đổi. Ả ta vẫn thong dong khoanh tay mình lại nhìn đám người lúc nhúc trước mặt. Vẻ mặt không vương chút sợ sệt hay lo lắng thậm chí còn thoáng chút mong chờ.

Nhân Mã giơ tay lên trời, bàn tay ngay sau liền nắm chặt lại. Bầu trời buổi đêm hôm nay lại càng tối sầm hơn. Những tia sấm sét sáng rực chập chờn hiện lên giữa tầng mây đen dày đặc.

Chúng liên tiếp đánh xuống chỗ Mộc Ly đang đứng. Tia nào tia nấy cũng mang theo cường độ dòng điện cao khủng khiếp. Mỗi điểm dừng của chúng đều để lại những vệt cháy đen một mảng đất.

Sét đánh tới đâu thì Mộc Ly bật nhảy ra đằng sau tránh tới đó. Những cái rễ mọc từ sau lưng Mộc Ly vẫn tiếp tục bảo vệ chủ của mình. Bị sét đánh cháy đen thì cái khác lại tiếp tục mọc ra thay thế.
Cặp sinh đôi Lâm Vy, Lâm Sang cùng Quốc Bảo hợp sức với nhau tạo ra một cái vòi rồng khổng lồ thả ngay xuống Mộc Ly. Mục đích hòng làm ả ta chới với, mất thăng bằng không có chỗ dựa vững chắc.

Toàn thân Mộc Ly bị nhấc bổng lên bất chợt, phản ứng đầu tiên của ả là cho những cái rễ chuyển hướng cắm sâu vào trong lòng đất. Nhưng tiếc thay, cứ hễ cái nào vừa bén đất chưa bao lâu thì đã bị Bạch Dương thiêu rụi hết. Cùng với vòi rồng đang nắm đầu mình xoay vòng bên trong như dế không ngừng mang ả tiến lên.

Điều này khiến ả ta phải tăng tốc độ sản xuất ra những cái rễ mới thay thế nên tốn rất nhiều sức lực. Sớm muộn cũng làm thể lực suy yếu.

Được một lúc đến khi không thấy cái rễ nào xuất hiện nữa thì vòi rồng biến mất. Người bên trong cũng thế mà rơi phịch xuống đất. Mộc Ly tức giận nhăn mặt lại, từ từ ngồi dậy ngước lên nhìn đám người trên trời.
"Lũ con nít ranh này dám giỡn mặt với ta hả?"

Ả vừa gằn giọng xong thì tất cả những ai thuộc không binh đồng loạt bị những cái rễ to lớn không biết ở đằng sau lưng từ khi nào đánh úp rơi xuống đất. Chúng đè lên cơ thể nạn nhân không buông làm họ ngày càng khó thở không sao nhúc nhích được huống chi là thoát ra. Cơn đau cũng thế mà lan tỏa ra hết mọi ngóc ngách trong người.

Thiên Yết ngồi trên lưng con phượng hoàng trốn thoát được. Cô nhìn tình hình đang xảy ra bên dưới. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mọi người sẽ bị ngợp thở bởi những cái thứ ngoằn ngoèo, to lớn kia mất.

Miệng cô mấp máy, nhẩm chữ "hợp". Ngay lập tức con phượng hoàng đang cưỡi hóa thành một đốm lửa được cô ấn vào lồng ngực. Thiên Yết lúc này đã hòa lại làm một với con phượng hoàng.

Hai tay cô giờ thành hai cái cánh rực lửa. Đôi bàn chân cũng được thay thế bởi đôi chân chim cùng móng vuốt. Mái tóc cũng hòa vào bộ lông đỏ cam kia. Hình dạng Thiên Yết giờ không khác gì một con phượng hoàng lửa.
Cô lao thẳng xuống bay trên những cái rễ đang giữ người, dùng móng vuốt chân chạm vào chúng khiến chúng bốc cháy. Nhanh như thoắt lại dùng móng vuốt gắp người bên dưới mang đi.

Mộc Ly không để yên cho Thiên Yết tác oái. Ả vừa giơ tay định nhắm vào Thiên Yết tấn công thì bị một sợi xích băng còng lấy cổ tay kéo ngược lại. Hướng xuất phát của nó đến từ Song Tử đang ở đằng sau. Bình Minh chớp lấy thời cơ dùng những dây leo trườn tới chỗ những người bị giam giữ lặng lẽ mang họ đi.

Song Tử thi triển thuật "Xích Liên Tuyết". Những sợi xích băng từ dưới đất phóng tới giữ chặt tứ chi của Mộc Ly. Thiên Yết đứng sau lưng phá hủy toàn bộ đám rễ, cũng ngăn không cho cái nào xuất hiện ngay khi nó vừa mọc ra lại từ lưng Mộc Ly.

Có thể nói tạm thời đã giữ được Mộc Ly đứng yên một chỗ. Nhân cơ hội này, Hồng Ngọc lệnh cho Nhật Hạ chạy tới nhanh tay đeo lên cổ ả sợi dây chuyền có mặt ngọc xanh lơ. Mộc Ly càng dùng sức cựa quậy quyết liệt hơn để thoát khỏi xiềng xích ngay giây phút ả thấy người trước mắt lấy nó ra.
Song Tử nắm chặt lòng bàn tay của mình hơn, dùng sức kiềm hãm hành động tìm kiếm sự trốn chạy kia. Ái Vân đứng sau Song Tử. Trong tay cô là một quả bong bóng đủ bao bọc lấy Mộc Ly.

"Bắt đầu."

Câu hiệu lệnh vang lên. Quả bong bóng của Ái Vân đã được đưa đến trước Mộc Ly từ lúc nào giờ đã bao quanh ả. Cùng lúc đó Song Tử và Thiên Yết cũng dừng ngay hành động của mình.

Mộc Ly quằn quại, bịt tai mình lại khi bị những câu thần chú tác động. Cảm giác chết tiệt này cùng những lời lầm bầm ù tai này đều rất quen thuộc. Bọn chúng lại dám dùng "Ngũ Hành Sơn" để áp chế ả.