Ban ngày trung tâm đường phố bốn bề tấp nập.


Đi chưa bao xa Tân Mai liền ân hận.


Cô nhạy bén nhận thấy sinh mệnh bản thân đang có nguy cơ bị đe doạ.


Một bóng người áo đen che kín mặt mũi như cơn gió mang theo dao sắc bén lạnh băng âm thầm không tiếng động sấn tới đoạt mạng người.


Tân Mai luống cuống lách người tránh khỏi công kích, lại không kịp đề phòng trên không trung bảng hiệu quảng cáo kì quặc trùng hợp rớt xuống ngay lúc này.


Cô dám khẳng định đây là có người cố ý dự mưu, mới sắp xếp đâu vào đấy mà chờ cô ở chỗ này hai phía công kích gặp phải bất hạnh.


Tân Mai nhắm mắt, từ bỏ giãy giụa với số phận.


Thôi!


Đến ngày giờ chết, chạy cũng không thoát được bàn tay tử thần.


Chỉ là không có như trong tưởng tượng đau đớn đánh tới cơ thể.


Bảng hiệu to lớn vị trí chuẩn xác mà rơi xuống đầu cô, lại không cảm nhận được xúc cảm đè bẹp chết thẳng cẳng mà thay thế bằng lảo đảo vài bước thân thể bị cường lực kéo va vào một khối ngạnh thịt rắn chắc ấm áp.


Nhàn nhạt hương vị mùi máu vờn quanh chóp mũi. Tân Mai ẩn ẩn dự cảm không lành.


Cô mi mắt khẽ mở ra, khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt ập vào tầm nhìn.


Là Hạ Dĩ Dạ! Hắn vì sao ở nơi đây?


Bên tai truyền đến tiếng đau đớn rên rỉ, kinh thét của người đi đường xung quanh.


Tân Mai theo tiếng động đặt sự chú ý lên tên sát thủ hành thích mình, không hiểu vì sao hắn lại thay thế vị trí nên thuộc về cô, hắn ta hơi thở thoi thóp nằm dưới tấm bảng hiệu, hình ảnh sứt đầu vỡ trán máu tươi không ngừng phun ra quá mức kinh người.


Tầm mắt bất chợt bị một bàn tay to che lại.


"Tiểu Mai, theo anh." Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm ấm có chút suy yếu khác ngày thường của Tề Mộ.


Tề Mộ dắt lên tay cô, giống như phát hiện ra có gì đó dị thường xung quanh xách theo Tân Mai một mạch chạy đi lánh xa đám đông.


Tân Mai không kịp phản ứng, Tề Mộ đã chạy nhanh lôi kéo cô đi gấp gáp đến một con phố nhỏ càng đi càng ít người, giống như không nhận thấy nguy hiểm mới thả chậm bước chân.


Tân Mai nhìn cảnh vật hoang vắng trong tiểu khu xó xỉnh, con ngươi trì độn một thoáng mới chớp mắt giật mình rút ra tay. "Cám ơn"


Cô không tung tích dịch người ra xa. Tề Mộ bắt được ý tứ muốn rời đi của Tân Mai, vội vàng chắn đường người.


"Tình huống của em hiện tại rất nguy hiểm, em còn muốn đi đâu."


"Tề Mộ, anh nên lo cho vết thương trên người của anh trước đi. Chạy theo tôi làm gì?" Cô trốn khỏi dính người kẹo mạch nha Tư Vực, bây giờ tòi ra tới Tề Mộ. Đây là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đi.


"Em có thể mặc kệ anh, nhưng anh không thể để người con gái anh yêu bị thương." Thanh âm Tề Mộ thấp thấp ôn thanh lại chứa chút gì như đang cố nén.


Bất kỳ ai có tình căn, nghe được câu thổ lộ của mỹ nam Tề Mộ hẳn là sẽ bị cảm nhiễm bởi phần chân tình này mà khó lòng tự chủ.


Nam nhân đứng nghịch hướng ánh sáng, sườn mặt nhu hoà, cố tình không nhúc nhích đưa lưng chắn đi nắng mặt trời cho thiếu nữ.


Ngõ hẻm quang cảnh tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau thật gần, hai người chiều cao chênh lệch rõ rệt, cao lớn nam nhân che ở trước mặt, sấn đến cô thoạt nhìn nhỏ xinh bé nhỏ.


Tề Mộ dưới nắng tóc phát từng sợi như được ánh mặt trời tưới lên càng thêm phần óng ánh hấp dẫn, sơ mi đen quần dài cắt may khéo léo vô cùng ngăn nắp lượng lệ, khắp người thoạt nhìn sạch sẽ thanh tân, nhưng đối lập là thần sắc tái nhợt, môi không huyết sắc tố cáo hiện trạng thực, hắn bị thương.


Thương này còn là không nhẹ!


Tân Mai nhàn nhạt tầm mắt khẽ nhúc nhích không tự giác đặt ở trên ngực hắn. Khi nãy cô nghe được mùi máu tươi trên người hắn, lại nồng nhất là ở ngực trái.


"Giờ phút này khổ cho anh còn không tiếc thân mình đi thả thính, xem ra anh không cần mạng nữa rồi." Tân Mai sắc mặt mang theo tia ác ý, tay lại là không dám đấu sức vùng vẫy khỏi con hàng cậy mạnh đang cố cường chống trước mắt, chẳng sợ thổi một hơi hắn liền trụ không nổi.


Cô thừa nhận cô không phải người dễ cảm động, nhưng cô cũng không phải loại người lạnh nhạt tuyệt tình.


Vốn dĩ hiện tại nên chạy xa mà làm người, cũng không phải đứng ở chỗ này đắn đo có nên coi vết thương giúp hắn không...


Tên xấu Tề Mộ này!


Do cô nợ hắn, ân cứu mạng ban nãy thôi.


Tân Mai thở dài, trong lòng thầm mắng mình mềm lòng.


Đối diện người kia không hề biết Tân Mai nội tâm đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, nghe xong câu nói của cô, Tề Mộ cũng không giống mỗi lần trước mau lẹ cười đùa đáp trả.


Anh rũ xuống mặt mày, biểu tình cam chịu, mất mát: "Anh biết bỏ qua lần này có thể sẽ không còn cơ hội nói rõ nữa, anh không nghĩ thừa nhận nhưng đi đến ngày hôm nay anh cũng không hối hận, biết đáy lòng em đã có hắn. Nhưng hành trình tình cảm vận mệnh luôn là không nhất định, tương lai đều có vạn nhất."


Hắn cảm thấy những gì hắn sắp biểu lộ cũng không có gì đáng xấu hổ, hiện tại chỉ là nói cõi lòng lời nói, nhất thời tranh không lại người ta, nhưng tục ngữ có câu “Trên thế gian này không có bức tường nào không lọt gió” Hắn có thể dùng thời gian cả đời này để đào góc tường nhà người.


Tin hẵng dù Tư Vực năng lực cường đại thế nào, đều phải nhận thua dưới trình độ da mặt dày Tề Mộ.


Tề Mộ một bụng muốn chơi tâm kế, đấu đến Tư Vực rớt đài hoặc chính mình tự chôn thân mới thôi.


"Nếu anh đoán không lầm, hôm nay em là chán ngán hắn nên trốn đi phải không. Bên một kẻ khắp người áp bức nguy hiểm mỗi giây đều nặng nề tù túng ngộp ngạt chắc chắn sẽ không có khả năng đáp ứng tiêu chuẩn lý tưởng hình mẫu bạn trai của em, em có thể đổi gió thử. Chẳng hạn như..."


Tân Mai nhướng mày, cũng không nhảy ngang mà chờ Tề Mộ nói tiếp tròn câu.


"Anh có thể làm tiểu tam cho em. Dù bên em một ngày cũng được."


Từ ngữ này chứa sức sát thương dụ hoặc kinh phách, trơ trẽn không khác nào thời phong kiến, nữ tử vứt liêm sỉ mặt dày đưa ra lời mời quyến rũ người đã có vợ “Ta có thể hầu hạ chàng một ngày là ta phúc phần, dù là nấp bóng làm tiểu thiếp cũng cam chịu” tư thái.


Tề Mộ đạm cười rất mực cầu tiến, cẩn thận thăm dò dán đến, tuấn lãng suy yếu lại toát lên mỹ cảm vạn phần, thấu đến càng gần Tân Mai.


Tề Mộ ngữ ra kinh người, thành công làm bộ não của Tân Mai lẫn đồng chí Lão Cẩu đều chết máy.


[Tiểu tiểu tam! Đây là cái gì tính xấu nam trà xanh ưa chen chân tình ái trong tiểu thuyết a!]


Bất đồng với Lão Cẩu mạch não, lực chú ý của Tân Mai thực sự bị khơi mào ở câu nói trước.


Cô không khỏi lo lắng mà tự nghĩ lên.


Tư Vực và cô là người không cùng thế giới.


“Vận mệnh luôn là không nhất định” cho nên hàm ý là bất cứ khi nào cũng có khả năng ly biệt là vô pháp thay đổi, ẩn ý đủ nện tim.


Thứ mang tên vận mệnh thường xuyên yêu chơi đùa chúng sinh, xoay chuyển diễn biến khôn lường nhất dù bất kỳ ai cũng hoàn toàn khó lòng khống chế nó.


Qua tam thế vừa rồi rút ra cho cô bài học xương máu, dùng trải nghiệm đầy mình lớn nhỏ thương tích, thời thời khắc khắc hơn thua đưa ra quyết định mà đánh cuộc tranh giành nhân sinh, Nhưng khi dính vào chó má tình yêu liền đại ma vương lý trí cùng tự chủ cũng sẽ game over, trực tiếp vì tình mà knock out.


Tân Mai chợt nhớ đến đời trước, ở bên Thương Dương lại xảy ra thình lình biến hoá, sau cùng cô dời ái đến Tư Vực là toàn tâm toàn ý sao, Tân Mai nhanh chóng rùng mình phủ định, cô không phải tra nữ.


Không phải tam tâm nhị ý *(ba lòng hai ý) nữ hài.


Thương Dương, Tư Vực giống như đều có chung phẩm chất, là một loại từ trong xương tuỷ cốt cách trời sinh, hấp dẫn mị lực đánh đến cô quân lính tan rã khi chạm mắt. Bọn họ như một thỏi nam châm thu hút tâm thiếu nữ của cô mỗi khi tiếp xúc.


Nhưng Tề Mộ, hắn dẫu đẹp cũng không có loại khí lực dụ hoặc này, Cô thực không mừng khi hắn đến gần.


Thậm chí còn bài xích.


Tân Mai tự tâm dâng lên ghét bỏ đẩy ra mặt của Tề Mộ: "Tốt nhất đừng tiếp tục có tư tưởng đó." Cô lãnh đạm vô tình cự tuyệt Tề Mộ cám dỗ, không vô nghĩa nhiều lời, xoay lưng rời đi.


"Tiểu Mai, em đã quên giao ước của chúng ta rồi sao?"


"Xin lỗi, tôi là kẻ lừa đảo."


"Anh sẽ không miễn cưỡng em. Anh chờ ngày em thực lòng nguyện ý đến bồi thường anh."


Hôm nay Tề Mộ tính tình dễ nói chuyện đến kỳ quặc. Tân Mai cũng không bị hắn chơi bài tình thâm mà rung động.


"Không có ngày đó đâu đừng chờ...Cảm ơn đã giúp đỡ, phiền anh tránh đường."


"Em thực sự không suy xét một chút sao?"


"Không cần. Bye bye."


Tân Mai tiêu soái tọc mạch không quay đầu, bỗng sau lưng “bịch” một tiếng, như trọng vật mất đi thăng bằng suy sụp ngã trên đất.


[Mai Mai, Tề Mộ ngất xỉu rồi, chỗ bổn thần có thuốc đặc trị thương nha.] lão cẩu xem kịch xem tới mùi ngon, răng rắc mà cắn hạt dưa hóng chuyện.


Cô đỡ trán hít sâu một hơi.


Tân Mai cam đoan thằng nhãi này là đang trang đáng thương để đoạt được đồng tình.


Nhưng khi Tân Mai thiếu nữ lương tâm online, tính toán trị thương cho hắn liền cảm thấy.


Thương tích trên ngực này không phải con người có thể làm ra. Vạch trần áo sơ mi ra ngoài liền nhìn đến tầng băng gạc bao vây miệng vết thương ở lồng ngực, vết máu màu tím đen rò rỉ ứa ra ngoài.


Cô ngay tại chỗ trị liệu. Ngược lại Lão Cẩu nhịn không được liên tục dò đầu tò mò.


[Vì sao không đưa Tề Mộ đi về nhà hắn, hay đính phòng khách sạn sạch sẽ vô trùng mà chữa trị?]


"Bởi vì phiền phức nha."


Thằng nhãi ngu xuẩn này năm lần bảy lượt tự tìm ngược, mỗi con người đều nên tự biết trân quý sinh mạng, còn thêm một lần cô tuyệt đối sẽ không quan tâm.


Tân Mai vừa muốn tiếp tục tháo băng, đầu ngón tay đã bị hắc khí len lỏi không ngừng như sương đen từ băng gạc chui ra, từng sợi khói như rắn độc uốn lượn bò lên, tê thấu băng hàn xúc cảm quấn quanh trên đầu ngón tay cô. Chưa nhìn tận mắt miệng vết thương đã cho người ta cảm giác không khoẻ, một cổ quái dị rùng rợn không rõ xông lên da đầu.


Lão Cẩu ở một bên nhìn Tân Mai cắn răng niệm chú quyết bắt dẫn ma khí thu thập vào bình chứa, phun dưa càm ràm: “Hạ Dĩ Dạ, à không là Tề Mộ thương thế là do Tư Vực làm đó, không phải hắn ngu ngốc tìm chết đâu, đánh không lại quái vật giờ thì ma khí quấn thân...Ách, không đúng này vẫn là tên nhóc não phẵng đi, ngu đần mới đi yêu con nhỏ chua loét không dáng người còn thần kinh thô như Mai Mai nhà ta."


"Cũng là do hắn tự chuốc lấy." Là Tề Mộ trước hại Tư Vực, hắn không phải kẻ vô tội.


"Mai Mai à! Ở đây chúng ta sắp mở khoá phương thức xuyên không mới, sắp tới cô sẽ được trải nghiệm đấy."


Tân Mai không thèm đáp lời nhảm nhỉ với lão, trực giác mách bảo cô không có quá nhiều thời gian đãi ở chỗ này.


Quả nhiên không bao lâu đã nghe Lão Cẩu tru lên hồi báo: "Xong đời, không xong rồi !! Vì sao nhà cô Tư Vực đại boss lại đứng ở đầu phố đối mắt nhìn vào đầu hẻm nơi này chầm chầm, hắn có phải có thiên nhãn không???"


Tân Mai nghe mà thái dương gân xanh nhảy dựng, vừa lúc thu thập xong vết thương của Tề Mộ.


Nhanh như vậy liền tìm tới!!!


Cô nhíu nhíu mày đứng lên nhìn Tề Mộ suy yếu mắt nhắm nghiền dựa lưng vào bóng mát ở tàn cây.


Tuyệt đối không thể làm Tư Vực lại đây, nếu không Tề Mộ rất có khả năng đương trường huyết bắn ba thước.


Nhưng cô còn chưa trốn xa không thể cứ như vậy theo Tư Vực về nhà, cô đầu óc lưỡng nan chỉ trong 5 giây, đã nhanh chóng liều mình sải chân chạy.


Kiếp nào cũng chạy, Vực ơi là Vực.


Anh không thể để em thả lỏng thở dốc sao