"Nên nói tạ ân ma hậu." Nữ tỳ bên cạnh khinh thường sửa lời Tân Mai.


Thanh Tử nhướng mi bộ dáng cũng giống như đang chờ nàng mở miệng.


Tân Mai một câu nhịn chín câu lành, nàng chậm chap mở miệng: "Tạ ơn Ma hậu."


Thanh Tử cười cười. "Được rồi, chúng ta đi." Lúc nàng ta lướt qua Tân Mai hơi dừng chút, khoé môi nhẹ mấp máy ở đây không ai nghe ra tiếng nào.


Duy chỉ Tân Mai, nàng nhìn khẩu ngữ của Thanh Tử, nháy mắt con ngươi co giật chốc lát, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.


Tân Mai vội bước nhanh thói lui.


Nàng chẳng qua chỉ muốn nhìn Tương Vực một chút.


Vậy mà không ngờ tới, mọi chuyện tựa hồ không đơn giản.


"Chậm đã." tiếng hộ pháp vang lên.


Hắn còn chưa có đi.


Khi nãy sự việc đều bị hắn thu nạp vào đáy mắt, lại không biết vì sao nhìn nữ tỳ kia có cảm giác rất quái.


Tân Mai vẫn bước đi, cho là không phải gọi mình.


Bất chợt Hộ Pháp hiện ra trước mặt chặn đường nàng: "Ngươi tên Uyển Lan?"


Tân Mai bị hắn nhìn chăm chú, rũ mắt hơi gật đầu: "Vâng."


"Ngươi có một đôi tròng mắt thật đẹp." lên tiếng, tay đã bắt đầu đặt lên xương gò má nàng.


Tân Mai sửng sốt.


Đôi mắt của nàng ánh sắc cầu vòng, từ lúc đến thế giới này, đen lay láy tròng mắt lại chứa ánh cầu vòng đẹp lạ kỳ.


Nàng ngắm suốt còn lấy điểm này làm tự tin.


Nhưng khi dịch dung hay dùng thuốc nước cũng đều không che được hiệu ứng này, đã làm nàng bắt đầu lo sợ.


Cái này giống như thành điểm yếu lật tẩy nàng bất luận giả diễn thân phận nào.


Tân Mai né tránh tay hắn, Hộ Pháp nhíu mày không vui: "Tránh cái gì. Vờ đẩy đưa để tăng thú vị?


Được, được. Không tồi." hắn ha ha cười lên vừa dứt lời liền cường ép kéo tay nàng biến mất.


Bỏ lại một đám nô tỳ bát quái phía sau thở ngắn than dài.


"Uyển Lan may thật được hộ pháp nhìn trúng, coi ra hôm nay cô ta có số hưởng."


"Nghe nói hộ pháp năng lực giường chiếu là cực phẩm." tủm tỉm thanh âm rù rì nhau.


...


[Ký chủ cố lên, quyết không gục ngã, quyết không lăn vào vết xe đổ.]


Tân Mai bất giác bị quăng lên giường, nàng bắt đầu không diễn nổi nữa.


"Khuôn mặt này làm ta bao lâu qua bỏ sót cô, thật không ngờ thân thể này là vưu vật."Bàn tay hộ pháp luồng lách muốn tháo váy nàng.


Tân Mai yên lặng tay chuẩn bị phát công đánh lén.


Bên ngoài lại chợt vang lên tiếng thông truyền: "Hộ pháp, Hộ pháp ngài có trong đó không."


Hộ pháp bị kêu mất hứng "Chuyện gì?" Thanh âm nghe ra không kiên nhẫn lớn chút.


"Ma tôn tìm ngài."


Hắn nghe dừng động tác nhanh chóng ngồi dậy thắt áo chỉnh tề. "Được, ta đến ngay."


"Uyển Lan, cô ở yên trong phòng đi."


Tân Mai nhìn hộ pháp quay người liền biến mất.


Âm thầm tạ thiên địa phù hộ.


Lúc Tân Mai trốn đi, chính là chạy tới gần thiên điện của Ma tôn.


Nàng bẽn lẽn rón ra rón rén trốn một góc, thu lại hơi thở, ở rất xa xa nghe được tiếng có tiếng không.


"Ma tôn đại nhân hiện tại không ai hay biết, nhưng bọn họ nắm được nhược điểm này ắt hẳn sẽ không bỏ, thậm chí lấy ra chế nhạo công kích ngài."


Nhận thấy Ma tôn ngồi trên ghế không thèm phản ứng. Hộ pháp gấp gáp nói tiếp:


"Thời khắc mấu chốt nếu sớm lấy lại được nó, có thể sẽ mau khỏi hẳn."


"Ta đồ vật tự nhiên thu về."


"Nhưng...thuộc hạ không hiểu vì sao ngài chần chờ, rõ ràng hiện tại ngài đã có thể một lưới..."


"Không cần ngươi dạy ta làm thế nào, làm tốt bổn sự của chính ngươi."


"Thuộc hạ rõ."


"Lui đi."


Bên ngoài xì xào tiếng bước chân. Tân Mai thấy vị nữ tỳ kia đang từng bước run run rẩy rẩy bê trà chuẩn bị vào thiên điện.


Nàng không nhiều làm ra quyết định, đã đơn giản thô bạo đánh ngất người ta lôi nhanh giấu đi.


Lúc hộ pháp rời đi, Tân Mai đóng giả ma tỳ bưng trà vào.


Tương Vực tuấn mỹ vô song khuôn mặt không chút gì thay đổi chỉ là càng tản mát ra hơi thở cự người tới gần, so với trước giống như lạnh bạc rất nhiều. Hắn ngồi trên ghế lãnh khốc hắc bào y phục đen tuyền thêu hoa văn vương giả, ánh mắt nhàn nhạt khẽ nhấc đảo qua cửa.


Nàng vừa đặt chân vào đối diện tầm mắt Tương Vực đã thấy không thích hợp.


Tân Mai nhanh chóng cụp mi, đặt trà trên bàn liền xoay người.


Đột nhiên không kịp đề phòng.


một cổ vô hình cường đại lực lượng ném ngã nàng.


“Phanh” một tiếng.


Tân Mai thân thể thật mạnh bị đánh tạp văng ra cửa.


Nàng chống tay bò dậy, khoé môi hộc ra một búng máu.


Còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy áp suất cực lạnh ập đến.


Tương Vực tay nhéo lấy cổ nàng thật mạnh.


"Khụ...khụ..." Tân Mai há miệng ho khan lên, nàng giờ khắc này cảm thấy cổ đau nhức khó thở đến mức cận kề bên bờ tử vong.


"Bản tôn không có quá nhiều kiên nhẫn để chơi cùng cô ta. Xem ra bài học lần trước các ngươi còn chưa biết sợ." Tương Vực mặt không tia nhân khí, hắn lạnh băng tầm mắt tựa như dòi nhập cốt tuỷ, cùng tầm mắt đó chạm phải đều có thể doạ người ngất xỉu.


Tân Mai tay miễn cưỡng nắm lấy tay hắn, ý đồ nới lỏng như xin tha, nàng khó lắm mới thốt ra lời được. "Nô tỳ bị ép....tha...tội."


Nàng sắc mặt đỏ bừng, môi trắng bệch thở dốc, phảng phất Tương Vực chỉ cần vặn cổ nàng thêm một chút lực, nàng liền chết thẳng cẳng.


Tương Vực giật giật lỗ tai, không biết vì sao cuối cùng vẫn là buông xuống, ném nàng rơi xuống đất.


Tân Mai nằm trên đất che cổ cố gắng mệt mỏi hô hấp.


Tương Vực liếc nhìn nàng, lau chùi bàn tay tựa như chạm vào nàng khi nãy làm hắn thấy dơ bẩn. "Cút."


Nàng ê ẩm ráng sức đứng lên, vừa xoa cổ vừa buồn phiền.


Giống như bản thân có số bị bóp cổ.


Thế giới nào cũng đều suýt chết bằng phương thức này.


Nàng nhỏ nhắn bóng lưng đang chống cửa đi ra ngoài.


Tương Vực nhếch môi bỗng nhiên thay đổi chủ ý. "Khoan."


Tân Mai tim như trống đánh, nàng thân thể cứng còng.


Một khuôn mặt chết không còn gì luyến tiếc, hắn lại đổi ý muốn giết nàng?


Nàng ngoan ngoãn khựng lại xoay người: "Ma tôn đại nhân còn gì phân phó." đại khái vừa nãy xém chết ký ức quá rõ ràng, cho nên đôi lông mi đều run run, cụp mắt không dám xem hắn.


"Chỉ là muốn mượn ngươi đôi mắt." Tương Vực bâng quơ lời nói, giống như tuỳ tiện kêu người đưa cho hắn một món vật nho nhỏ ngoài thân mà thôi.


"Ma tôn, hay là ngài giết ta luôn đi." Tân Mai hít sâu thở ra: "Mù rồi thì sống có ý nghĩa gì?"


Tương Vực nghe ồ một tiếng, âm điệu giống như có chút tức cười. "Lại đây."


Tân Mai chân là muốn run, nhưng nàng vẫn chậm rãi nhích tới. "Ngài giết đi." giết xong liền tính hết nợ.


"Muốn chết trong tay bản tôn như vậy?" Hắn ý cười ngâm ngâm, giống như không chờ nàng trả lời liền tiếp một câu: "Cho ngươi đường sống đều chê."


[Cảnh báo ký chủ, nếu cô chết trong tay boss phản diện chúng ta liền tiêu vong.]


Why?


Chết trong tay hắn là không thể đầu thai à?


[Ít ra ở thế giới này phải hoàn thành một nhiệm vụ.]


Vậy chết trong tay người khác thì không ảnh hưởng chúng ta đổi vị diện đúng không?


[Thỉnh ký chủ tập trung đúng vấn đề, hy vọng cô sống sót.]


Tương Vực cười lạnh phất áo mà tuỳ ý ngồi lên gần đó một chiếc ghế trơn lán gỗ quý điêu khắc tinh xảo.


Tân Mai quỳ ngồi mà nhích người càng lúc càng gần cho tới khi vai chạm tới đùi hắn, nàng dáng vẻ yểu điệu nhu thuận: "Ma tôn đại nhân đừng giết ta, ta muốn sáng mắt là vì mong có thể được chiêm ngưỡng tuấn nhan của ngài, nếu ngài không chê. Nô tỳ xin hầu hạ ngài."


Lão Cẩu nhìn Tân Mai cái thứ không biết sống chết, mà giận run: [cô trần trụi làm như vậy, không sợ phản tác dụng, hắn một cái tát chụp chết cô.]


Tương Vực không động tác, hắn trầm mặc chậm chạp không nói gì.


"Đồ tiện tỳ không phép tắc." Giọng nữ nhân nghiêm giọng từ đâu đột nhiên cất lên, nàng ta bước tới, chấp tay: "Ma tôn đại nhân, vừa nãy ta phát hiện nữ tỳ của mình bị ngất ở ngõ vắng, là nàng ta đánh người trà trộn. Ả này chắc chắn có ý đồ mưu hại ngài."


Tân Mai cong mày, lại trùng hợp.


Nữ nhân này không phải ai khác lại là Thanh Tử.


"Vậy à?" Tương Vực tay chống lấy cái trán, hắn tư thế lười biếng ngồi trên ghế, ý vị thâm trường đảo mắt qua Tân Mai.


Tân Mai thẳng tắp sống lưng nhấc tay chỉ vào chén trà. "Thanh Tử cô nương, làm người không thể sống bạc như vậy...Tình dược hoa là Thanh Tử cô nương kêu nô tỳ bỏ vào trong chén, còn uy hiếp căn dặn nô tỳ phải mang vào, nếu thành công cô nương sẽ sớm có được thân xác của ma tôn, thất bại thì đánh chết không nhận, sau đó Thanh Tử cô nương sẽ vào nói là nữ tỳ mình bị đánh lén...Ta là có ý đồ."


Đúng lý hợp tình lời nói lưu lót thốt ra, làm Thanh Tử trên mặt nghiêm nghị xuất hiện một tia vết rạn.


Nàng ta rất mau trấn tỉnh lại phản bác: "Ngươi ăn nói bậy bạ, Ma tôn đại nhân anh minh thần vũ, ngươi tưởng vài ba câu nói có thể khiến ngài ấy dễ dàng mắc mưu ngươi." Thanh Tử tràn đầy tự tin lấy ra một mặt pháp kính gần đó niệm quyết liền khai mở phát lại toàn bộ hình ảnh bên ngoài khi Tân Mai đánh ngất tỳ nữ. 


Sặc, Ma giới khi nào đã có camera phiên bản pháp kính?


Tân Mai nhìn nhìn tiếp tục trơ trẽn: "Bị phát hiện a~" nàng cái lưỡi tựa như không xương, hất hàm. "Ta là thích Ma tôn đại nhân thật lâu, thủ đoạn cần phải cao cấp như cô thì mới có thể đương Ma hậu à?" Tân Mai trào phúng xong liền dán ánh mắt đắm đuối si ngốc phô triệt hướng Tương Vực.


Rất giống như một con nhỏ nữ phụ tìm đường chết mà chọc giận người khác.


"Ma tôn đại nhân ta yêu chàng rất lâu rồi, tựa như cá yêu nước, chim yêu trời, cây yêu cành, vì chàng ta cam nguyện làm nô làm tỳ. Tin tưởng thế gian này vạn vật đều không so bì được với chàng, ta đời này kiếp này chỉ là người của chàng." Sến súa chảy nước lời nói không sợ người nghe sượng chín mặt.