“Cót két.” Tiếng đóng mở cửa phát ra thanh âm phá lệ lớn.


Một cô bé mặc áo xanh ngọc tầm 10 tuổi nhấc theo làn váy nhỏ nhắn lon ton vọt đi vào: "Kiều tỷ tỷ, Kiều tỷ tỷ..." hồng hộc thở dốc một chút mới cất lên non nớt tiếng nói. "Mẫu thân nói tỷ mau ra bên ngoài đi, có chuyện rồi."


Tân Mai đang ngồi vận khí, nghe được câu nói lông mi cử động, mi mắt chậm rãi mở ra nhìn cô nhóc kia.


Đây chính là Lục Diệp phiên bản chính tông 100% không tạp chất.


Tính ra thời gian đã một năm trôi qua.


Một năm trước.


Thương Dương nhận ra nàng là a tỷ hắn.


Tự thương thân một nhát nói rằng đổi lấy uỷ khuất nàng phải nhận do hắn gây ra.


Tân Mai sợ hắn tiếp tục câu giờ không lo cầm máu dù là vai chính cũng không thể dai được, bèn khi ấy không do dự, đánh ngất hắn đem đi cứu chữa.


Khi hắn tỉnh, nàng liền nhéo lấy vấn đề hắn hứa đều nghe theo nàng mà dẫn dắt hắn đi đúng theo quỹ đạo vốn có.


Nhưng chỉ cần một chuyện chệch đường ray thì mọi thứ đều hoá phù mơ.


Nàng thật cẩn thận tính toán để hắn nhận lại người cha chưởng môn.


Trong vòng một năm biểu hiện tài nghệ của Thương Dương đã vượt xa Vinh Kỳ không phải bàn cãi.


Đệ nhất thiên tài mỹ nam Thương Dương nổi trội bậc nhất được xem là người có ngộ tính cao tới nổi có thể phá vỡ kỷ lục trong trăm nghìn năm qua.


Hắn gần 20 tuổi tu vi đã là Hợp Thể hậu kỳ, cách hai giai đoạn liền có thể sờ vào ngưỡng cửa phi thăng, thử hỏi đây có phải là truyền kỳ tiền đồ sáng lạng làm mọi người kỳ vọng phát dương quang đại tu chân giới nhất không?


Hắn...cũng là người được nữ tu hoanh nghênh, ao ước làm phu quân trong mộng nhất.


Lời tỏ tình người ngỏ ý nhiều điếm không xuể.


Nề hà vị thiên tài này trong mắt chỉ chứa một người duy nhất, hắn nội trong một năm tấn chức tiến giai tu vi liên tục đều phải kể đến công lao của mẹ nuôi à nhầm chị nuôi Tân Mai.


Chính nàng là người bỏ vốn không nhỏ.


Chân linh đan vậy mà dám bẻ đôi cho hắn ăn.


Nàng kỳ thực không tốt như hắn nghĩ, đây là nguyên tác hắn một năm về sau sẽ nhận được, chẳng qua do trùng hợp lại rơi vào túi nàng.


Tân Mai vẫn là buột bụng đem nửa viên đi nuôi cải trắng.


Còn nửa viên nàng vẫn luyến tiếc ngắm mãi không nở ăn a.


Thuốc này thần dược hơn cả bảo mệnh đan gấp ba lần.


Nàng không chút nghi ngờ nó.


Chỉ là thắc mắc vì sao Khổng Ngọc giữ nó lại không dám dùng cho chính mình phi thăng cảnh giới.


Hiện tại Thương Dương là đệ tử của Bách Thần Ngôn có vẻ đi lại gần cha chú như vậy sẽ sớm phát sinh kỳ tích đi.


Nàng chỉ còn mười ngày nữa là hoàn thành nhiệm vụ thứ 2 rồi.


"Tiểu Diệp Tử tới đây nào."Tân Mai dang tay chào đón cô nhóc.


Lục Diệp chớp chớp mắt tròn xoe mà nhào tới ôm nàng. "Mẫu thân nói muội đi kêu sư tỷ ra nhìn thằng oắt Thương Dương đang ở trước cửa gây hoạ." Lục Diệp lôi kéo tay Tân Mai, mà đọc nguyên văn lời nói của mẫu thân, không có chút nào chướng ngại tâm lý mà sợ làm tan vỡ ảnh hưởng tới hình tượng tiên tử của mẫu thân.


"Hắn lại muốn làm gì?"


"Tỷ mau đi xem đi."


Tân Mai bị kéo ra tới cửa mà nhìn Thương Dương trước mặt mọi người làm trò đi đến gần nàng quỳ gối xuống.


"Kiều Kiều, chúng ta thành thân được không?"


"Ngươi..." Tân Mai điểm chú ý không quá giống người thường, nàng trợn trắng mắt. "Cái con..." câu chửi thề sắp ra tới miệng bị nàng đè xuống.


"Thương Dương! Ngươi đây là muốn ta mệt chết!" nàng ngôn ngữ đều là nghiến răng từng chữ.


Không biết khi nào cái am không phải là cái phòng xinh đẹp của nàng ở Thanh Thuỷ Phong đã bị tách ra riêng biệt, bị di chuyển cả căn nhà vậy mà đến tiếng đất rúng động náo thanh một chút cũng không hề có, yên yên tĩnh tĩnh đã nằm chót vót đỉnh Kình Thiên.


Hiện tại trình độ hiệu ứng không còn đơn giản là ngươi đang ở nơi cao chọc trời mà sang chảnh ngắm vạn vật nhỏ bé trong tầm mắt nữa, mà là gần trời trong gang tấc.


Ha hả, Nàng thậm chí vươn tay là có thể cảm nhận tới tầng Ozon khí huyễn rồi.


Thật thần kỳ.


Thần kỳ cái rắm!


Sau này bay xuống núi chính là thử thách lòng kiên nhẫn lẫn tu vi người ngự khí.


Bay giữa đường hết linh lực té chết cũng là có khả năng.


Tân Mai bộ dáng chính là muốn nhấc chân đạp hắn một phát.


Thương Dương ngơ ngác nhìn nàng: "Làm sao vậy? Nàng không vui sao? Ta đã bố trí xung quanh hơn nửa năm là để–––––"


Vui bà nội ngươi nam chính à!


"Ngươi cầu hôn hay là cầu hồn? Còn quỳ hai gối...Thương Dương có phải ngươi muốn ta tức chết!" Tân Mai thật sự quá mức không nghĩ phản ứng nữa.


"Không phải, là ta cầu xin nàng cưới ta." Hắn nắm trong tay thất sắc thải ti (*) nhiệt tâm chân thành mắt trông mông mà chờ nàng trả lời.


(*) Sợi tơ bảy màu.


"Ta rất thích chịu ngược, Thương Dương chỉ cần ngươi nói năm từ “ta không cần cô nữa” Tỷ đây liền đáp ứng lời ngươi vừa nói." Tân Mai không tiếp lễ vật, nàng nghiêm túc mà nói ra lời nói không ai hiểu được.


Thương Dương mặt mày ẩn chứa cười suy ngẫm bèn hỏi: "Ta nói theo, nàng sẽ đáp ứng lời cầu hôn của ta?"


"Đương nhiên."


Hắn không nghĩ quá nhiều, thử đặt niềm tin vào nàng: "Ta không cần cô nữa..."đóng mở cánh môi định nói tiếp liền bị nàng cắt ngang.


"Ta đồng ý, ta cũng không cần ngươi." tốc độ tráo trở nắm lấy lời nói của Tân Mai tương đương nhanh.


"Rất thích trêu ta?" Hắn không buồn thoạt nhìn trò đùa dai của nàng một năm qua lập lại rèn luyện hắn, bị nàng bỡn cợt rất nhiều lần cũng không phải một hai lần.


Nhưng hắn lần nào cũng đều sẽ sập bẫy.


"Biết vì sao ta mãi luôn từ chối đệ không? Kỳ thực hôm ấy đệ không tin ta, lại làm ta vô tình được hắn cứu, ta cùng hắn đã ước định chung thân." Tân Mai giọng nghiêm nghị khẳng định lại một lần: "Hắn cùng ta đã là phu thê." bất chợt ném xuống một câu.


Làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều thẳng ngơ ngác.


Bao gồm cả Thương Dương, hắn từng nghĩ tới kết cục bị nàng nói ra lời từ chối, chỉ là giờ không phải là hụt hẫng mất mát mà là cảm giác không lường trước được, như bị đánh mất đi nàng lẫn cơ hội bên nàng. "Ta với nàng từng là–––––" phu thê một đêm vậy có tính không?


Câu nói chưa thốt hết đã bị nàng cắt lời.


"Ta đời này chỉ là thê tử của hắn." Tân Mai bổ sung câu này liền có chút xốn xang, nàng cũng không biết bản thân gần nhất là bị làm sao.


Từ ngày chia xa Tương Vực nàng vẫn luôn hy vọng gặp lại hắn, chờ hắn tới tìm nàng tính sổ.


Dù là bên chỗ Hỗn Thiên Quyết bất kỳ âm phong động tĩnh gì nàng đều để tâm, nhưng hắn giống như gần một năm qua không hề có ý định trả thù hay tới đoạt đồ.


"Con nói cái gì?" Lục Thanh Trang ngạc nhiên cũng không gọi là lố so với đám người còn lại đều đang chậm chạp tiêu hoá nội dung.


"Con đã hứa với người ta." Tân Mai nhìn tiên tử sư phụ, nàng nhấp môi cuối thấp đầu.


Nàng mà khai ra đã từng cấu kết cùng Tương Vực ma tôn làm bậy giờ còn nhận hắn là phu quân, có khi nào sư phụ biết được tức giận đến mức đánh gãy chân chó của nàng không?


"Hắn là tiểu tử nhà nào?" Lục Thanh Trang không nhịn được dâng trào hỏi nàng.


"Sau này con sẽ thưa với sư phụ sau, hiện tại người đã biết con đã là hoa có chủ, sau này đừng cho chưởng môn ép hôn con cho ai là được." Tân Mai vừa ngẩng đầu đã bắt gặp cặp mắt toé ra một tia mong manh lửa đạn khó nén của tiên tử nhà mình.


Nàng chưa kịp phản ứng đã hốt hoảng co cẳng bỏ chạy, một roi dài phóng tới hòng truy bắt nàng.


Một lời vừa ra làm Thương Dương càng sững sờ kinh hách.


Rõ ràng trước đây hắn cảm nhận được nàng cực kỳ thích hắn.


Hắn như một tôn tượng quỳ ở chỗ đó, không nói một lời.


Nắm tay dần xiết thật chặt.


Người kia rốt cục là ai? Quan trọng tới như vậy.


Vì sao đến cả sư phụ của nàng, cũng còn không được biết.


Bách Thần Ngôn hào phóng nở nụ cười: "Muốn chạy?" quan sát một cái biểu tình thực nhỏ trên mặt Thanh Trang, hắn liền tâm tâm tương thông biết ý thê tử nhà hắn là muốn bắt đồ nhi hỏi cho ra lẽ.


"Hỗn đồ đệ không ra gì! Ngươi dám lén lút sau lưng vi sư để nam nhân thông đồng dạy hư đúng không? Dám giấu diếm còn ăn nói như vậy?" Thanh Trang chỉ còn thiếu một cây roi mây quơ quơ liền chắc chắn sẽ ngay tức khắc hoá thân thành xinh đẹp phụ huynh bắt được trẻ con nhà mình bị người trộm đi, về nhà còn chống đối phụ huynh.


Tân Mai trước đây chính là đồ đệ ngoan bảo sao nghe vậy, kêu bế quan liền bế quan tuy nàng ham chơi nhưng đều đặt nặng lời nói Thanh Trang trong đầu mà ghi nhớ.


Nhất định là học hư rồi, xem ra nam nhân kia không phải cái thứ tốt.


"Ngươi hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện với vi sư, để xem bổn tiên tử có đánh gãy chân chó của ngươi không?"


Thanh Trang vừa dứt lời, Bách Thần Ngôn ở đàng kia ra sức đuổi. "Sư trượng cũng không muốn làm khó ngươi, ngoan ngoãn cụp đuôi chịu trối nghe lời đi, để tránh nỗi đau về sau."


Lục Diệp ôm bụng ở đàng kia cắn hai miếng bánh ngọt nhìn phụ thân hỗ động phụ xướng phu tuỳ truy đuổi nghịch đồ với mẫu thân mà cười khằng khặc.


Nghịch đồ Tân Mai trợn tròn mắt, này là cả nhà ba người đồng tâm hiệp lực cùng phe nhau.


"Nương tử, đuổi người phí sức lắm, việc động chân tay để ta. Nàng ở đằng kia chơi chơi đi." Bách Thần Ngôn ngó lên gần đó liền quát: "Ai cho con ăn bánh của mẫu thân hả?


Mau bỏ xuống, đó là ta nấu riêng đặc biệt khẩu phần chỉ cho thê tử ta."


đang say sưa ăn ăn cái bánh hình trái tim trải hoa Lục Diệp bị quát, liền mếu máo: "Mẫu thânn..."


"Ngoan, ngoan." Thanh Trang đi tới cưng chiều lau khoé môi dính tàn bánh ngọt trên miệng nhỏ của Lục Diệp. "Con cứ kệ cha con, bắt không được người thì cho hắn sau này mỗi đêm ra đường hứng sương nướng linh cầm cho mẹ con chúng ta ăn."


Bách Thần Ngôn thê thảm khuôn mặt.


Trong nhà hắn không có một chút địa vị nào.


Hắn đội vợ lên đầu bao năm, nay đến con hắn cũng sắp được thê tử cho cưỡi lên người thằng cha này rồi.


Hic~ hắn muốn khẳng định lại vị thế trong cái nhà này.


Cả nhà họ bên ngoài luôn là nháo lên nhưng không khí cực kỳ vui nhộn. Phu thê sư phụ nghe qua ngôn ngữ là đặc biệt ân ái sắc son.


Tân Mai đứng một góc nhìn ra.


Còn tiếp tục rải cẩu lương?


Đây là ăn hiếp chó?


Nhầm chúng ta ở đây còn có Lão Cẩu đồng chí chân thật chó độc thân không phải tổn thương.