Mỹ nhân trước mắt.


Còn chưa kịp ngắm nhìn hôn hít liền bị thọc một cành cây xuyên tim.


Hắn cúi đầu trừng mắt nhìn mũi nhọn từ sau lưng chìa ra trước ngực, vô thần ngã khuỵ liền bị đạp ngã nhào lăn ra mặt đất.


Mấy đệ tử đang đánh nhau chợt thấy xảy ra án mạng bỗng đồng loạt ngừng lại nắm đấm, mi mắt run rẩy, đồng thời cảm nhận bốn phương tám hướng hơi thở nguy hiểm cường đại lan toả, ngõ vắng tràn ngập ma khí hắc ám bức bách bao trùm từng người ở đây.


Bọn họ tán loạn biểu tình đồng loạt như nhau kinh sợ, dây thần kinh căng chặt đến quên sạch tất cả, chỉ muốn chạy như điên mà trốn đi.


Nhưng là không kịp.


Tất cả đều chết.


Nam nhân đạp trăng mà tới, gió đêm mát mẻ mang theo huyết tinh chi khí thổi qua, hắn khí tràng trên người quá mạnh mẽ, con ngươi u lãnh lành lạnh đảo mắt xẹt qua tất cả đám người đã chết kia như đang xem rơm rạ.


Hắn yêu dã khuôn mặt đi tới ngồi xổm thân mình bế lên Tân Mai đã bất tỉnh trên đất, tầm mắt sâm lạnh khí thế làm người kinh sợ khi ngắm nàng đều theo bản năng thu liễm rút đi.


Nếu khi nãy hắn tới chậm một chút, e là vật nhỏ của hắn phải chịu người khinh bạc. Nghĩ đến lòng ngực liền có chút quay cuồng bạo nộ.


Đôi con ngươi đen nhánh xem nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng mới thu hồi cảm xúc táo bạo khi nãy, thấp gọi nỉ non từ tính mở miệng: "A Kiều."


Hắn thấy nàng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ ngủ sâu cũng không có ý tứ đánh thức, khoé môi gợi lên chậm rãi từng chữ: "Chờ ta thêm một thời gian, nhất định lúc đó có thể buộc chặt nàng bên người."


Nên kêu hắn là gì đâu? Hoa trà công tử hay là Tương Vực ma tôn.


...


Ngày hôm sau.


Tân Mai trong tổ chăn đang ôm chăn êm nệm ấm mơ ngủ loay xoay trở mình.


Đầu giường ngữ điệu êm tai của sư phụ truyền đến đánh thức: "Tỉnh, luyện công pháp."


Tân Mai bật dậy dụi dụi mắt, ánh mắt lơ mơ mới tỉnh ngủ mà ngắm tiên tử sư phụ. Nàng tay khoanh trước ngực phong tư hơi bá đạo liếc cô: "Hôm qua vi sư bạc đãi ngươi? Ngủ ở đầu đường xó chợ ngoài động phủ là sao?"


"Hả?" Tân Mai nghe không hiểu lắm ngốc ngốc nói: "Đồ nhi nhớ là bản thân đi dạo đang muốn hồi Thanh Thuỷ Phong liền buồn ngủ."


Đang nói Tân Mai chợt bừng tỉnh nhớ đến chuyện gì, sửng sốt sờ soạng kiểm tra toàn thân, phát hiện không có dấu hiệu của sự mất zin, bèn thở phào nhẹ nhõm.


Ngẩng đầu chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi Lục Thanh Trang: "Sư phụ nhặt được con ở đâu ạ?"


"Ta vừa đi ra cửa Thanh Thuỷ Phong liền thấy ngươi đắp mành ngủ dưới góc cây cổ thụ gần đó." Thanh Trang cũng là nghi hoặc ánh mắt nhìn vào Tân Mai. "Sáng nay ta nghe tin tức, buổi tối tám nam đệ tử trong môn phái không trở về, mọi người phát hiện vụ việc là thần kỳ mất tích, bọn họ giống như bốc hơi, dùng Huyền Quang kính soi lại sự việc cũng không có dấu vết, Tinh Tượng trưởng lão tính quẻ nói bọn họ đều đã chết."


Tân Mai nghe thấy đột nhiên liên kết một ít sự việc, xem sư phụ giống như nghi ngờ cô biết mà giấu điều gì mới thử rà hỏi như vậy.


"Đồ nhi không gạt sư phụ, con hôm qua đột nhiên buồn ngủ bèn ngủ kỳ lạ."


"Ừm, Ta biết. Lúc đưa ngươi vào nghe được nồng đậm Thuỵ Miên thảo trên người ngươi, vi sư đã biết, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi sau này chớ nên chạy lung tung ra bên ngoài nữa." nói lại nhấn mạnh thêm câu: "Nhất là đi một mình vào chỗ vắng vẻ."


"Đồ nhi đã hiểu." Tân Mai gật đầu minh bạch ý tứ sư phụ.


"Trước khi ngươi tiến vào Kim Đan kỳ, ta yêu cầu ngươi không nên đi ra khỏi Thanh Thuỷ Phong, làm được không?" Lục Thanh Trang đột ngột đưa ra yêu cầu, ngữ khí chính là muốn hay không muốn cũng phải đồng ý.


Kim Đan Kỳ đối với người tư chất bình thường muốn tiến giai chính là khó, có khi phải kinh qua mấy chục năm vẫn khó đạt thành tựu.


Tân Mai biết rõ tiên tử sư phụ là muốn tốt cho mình nhưng cô còn phải áp tiêu đem đưa Hỗn thiên quyết đến chỗ Khổng Ngọc tiên tôn, trà trộn ham chơi tu tiên là phụ, nhiệm vụ mới quan trọng.


Giả lại cô rất nhớ cải trắng Thương Dương, muốn mau chóng hoàn thành về nhà xem hắn một chút.


Dù sao nuôi lâu như vậy cũng mến tay mến chân, nói không tình cảm chính là nói xạo.


"Không đồng ý?" Lục Thanh Trang mày hơi nhăn, thấy Tân Mai yên lặng buông xuống đầu, suy nghĩ rối tung tự hỏi ở đằng kia. Nàng an ủi lên tiếng: "Chưa nhập môn ngươi đã là Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, tư chất vốn mạnh hơn người thường có lẽ ngày tu vi thăng cảnh tới Kim Đan không xa. Vi sư sẽ dốc lòng dạy ngươi, đốc thúc ngươi cũng là hy vọng ngươi tốt."


Lục Thanh Trang ngoại hiệu cao lãnh Thuỷ Linh tiên tử bình thường giao du với người khác không nhiều, nàng từ nhỏ ít nói, thiên phú lợi hại luôn là làm người từ xa ngước nhìn xem không thể đuổi kịp.


Trước giờ ít khi quan tâm một ai, Tân Mai là người thứ tư ở tiên môn làm nàng để tâm.


Mười bốn tuổi trong mắt Lục Thanh Trang không tính là người lớn mà chỉ là trẻ con.


Tinh Kiều đồ nhi của nàng tính tình đơn thuần yếu đuối như thuở còn nhỏ của Lục Thanh Trang, làm nàng nhìn thấy có chút nhớ tới hình bóng mình khi bé.


Nàng cũng từng cứu một người nhưng người kia không trả ơn thì thôi đi còn cắn ngược lại nàng, Thanh Trang hy vọng Tân Mai đã là đồ đệ nàng thì những lúc không ai ở đó bảo vệ cô bé, cô bé cũng có thể học được cách tự bảo vệ bản thân, biết nàng vừa lên núi đã chọc ổ kiến lửa nếu không có một sư phụ như mình sợ là rất dễ bị chịu người khi dễ.


Tân Mai ý thức giao lưu với Lão Cẩu.


Làm sao đây? Ta giống như phải ở đây thật lâu, Thương Dương nhỏ như vậy sống thiếu ta sẽ như thế nào?


Hay là ta nói một tiếng với sư phụ, mang theo Thương Dương lên đây?


Lão Cẩu lập tức phủ quyết: "Không được, rất nguy hiểm, cô có khả năng bảo vệ tốt bản thân chưa mà đòi đeo thêm một gánh nữa? Nhỡ đâu tiểu nam chủ chưa gì bị ép suất diễn sớm đối diện Tương Vực ma tôn thì sao?''


Tân Mai: Ai nha, ta vẫn là nghĩ cách khác. Nhưng nhỡ hắn bỏ ăn ở nhà chết đói làm sao bây giờ?


Không phải hỏng mất nhiệm vụ thứ nhất, công lao cô làm lụng cực khổ đều phải đổ sông đổ biển.


[Ký chủ hiện tại bé Thương Dương nhà cô vẫn nghe lời ăn no chóng lớn chờ cô, nên cô phải cân nhấc vai ác chính là thiên địch khắc tinh của vai chính, trước khi trưởng thành vai chính đều không phải đối thủ của vai ác, cô xem trên phim truyện không phải đều nói thực vất vả lăn lộn nam nữ chính bị ăn hành tới cuối phim mới có thể giết được trùm Boss sao?]


Tân Mai: Ta thể chất hiện tại dốc lòng luyện công đến Kim Đan kỳ sẽ mất thời gian bao lâu?


[Nhanh thì vào ba năm, chậm thì mười mấy năm thưa ký chủ đại nhân.]


Tân Mai: Lão Cẩu nhớ thường xuyên quan sát hội báo tình hình Thương Dương cho ta.


Đành vậy cô sẽ cố gắng ba năm hoàn thành nhiệm vụ áp tiêu. Dù gì đi nữa đám nữ đệ tử nhỏ mọn đã tính kế chụp thuốc mê cô, Tân Mai còn chưa xử lý hết thảy xông xui không cam tâm lắm mà đi.


Trước tiên rèn luyện thân thể vẫn tốt cho con đường nhiệm vụ của sự phát triển may sau.


Khổng Ngọc tiên tôn, Tân Mai đã dò hỏi, lệ trừ một lần gặp hụt ở đại điện bái sư ra, thì tiên tôn đã nhập quan, nội trong vòng nhiều ít năm đều không biết rõ được.


Khổ nổi áp tiêu nhiệm vụ yêu cầu chính cô giao tận tay cho Khổng Ngọc tiên tôn mới tính là hoàn thành, nếu không đã nhờ sự trợ giúp của sư phụ hoặc chưởng môn cho bản thân an nhàn rồi.


Khi Tân Mai chỉnh tề ngồi nghe sư phụ truyền dạy, lãnh hội xong đúc kết giáo trình tu luyện.


Bèn quấn lên chuyên chú đòi học biết thêm về cách bảo dưỡng nhan sắc bất lão cùng vài cách vẽ linh phù, bùa chú trấn quỷ. Các loại trận pháp mà sư phụ biết.


Tân Mai đã đáp ứng sẽ ngốc trong Thanh Thuỷ Phong đến ngày đạt tu vi Kim Đan nên làm Lục Thanh Trang tâm tình khá tốt.


Khi Bách Thần Ngôn tới, cũng không vô duyên vô cớ xua đuổi, mà kiên nhẫn ngồi nghe hắn lảm nhảm mục đích là học hỏi thêm kiếm trận hay phá giải trận pháp các loại mà bản thân chưa biết để dạy thêm cho ái đồ ham học chịu phấn đầu nhà mình.


Hai tháng sau chậm rì rì.


Tân Mai đã là Trúc cơ sơ kỳ


Luyện Khí Kỳ là giai đoạn đặt nền móng cho con đường tu chân. Luyện Khí Kỳ chia làm mười bậc, chín bậc đầu và đỉnh phong.


Chỉ khi tu sĩ đạt đến Trúc Cơ Kỳ mới có thể xem như nhập môn. Bước đầu tiên chính thức lên con đường tu chân.


Qua thêm nửa năm, Tân Mai trúc cơ đỉnh đại viên mãn yêu cầu bế quan đột phá cảnh giới.


Lục Thanh Trang kết giới thạch động gần đó cho Tân Mai chuyên tâm bế quan, Tân Mai thật tập trung trong động bế quan tinh tấn kết đan.


Thanh Trang cho rằng đệ tử nhà mình sẽ nhanh chóng xuất quan thành công đi ra, lại phát giác chờ a chờ, còn chưa có đi ra.


Cuối cùng vài năm qua đi Tân Mai vẫn không dấu hiệu xuất quan. Chưa thăng Tích Cốc Kỳ lại không đói bụng thân mình vẫn tốt như trước không tia suy yếu.


Lục Thanh Trang yên tâm cất Thấu Quang Kính, tiếp tục túm cổ Bách Thần Ngôn đang lải nhải vừa dạy học vừa tỏ tình đi ra ngoài thu thập thêm một ít kỳ trân dị bảo cho ái đồ.