Hắn thấy cô rối rắm bèn ôn hoà nói:" Ta là đệ tử trên núi thuận đường có thể tiễn muội một đoạn."


"Vinh Kỳ." Từ xa truyền đến nam âm hưng phấn gọi hắn. hắn ta bước nhanh đến, sau khi nhìn rõ Tân Mai thì trố mắt đơ một hồi lâu: "Đây là tiểu muội muội ở đâu mà xinh đẹp kinh nhân." hắn ta say sưa quan sát tiểu mỹ nhân từ trên xuống dưới mỹ lệ dáng người dù che lấp kín dưới lớp áo phùng phình nhưng nhìn ra được.


"Chung Nhân quản tốt cặp mắt ngươi đi." Vinh Kỳ thấy cặp mắt sư huynh hắn đầy trơ trẽn nhìn Tân Mai, không hiểu sao khổ chủ không nóng mà hắn bực.


"Ngươi nha sư đệ, ta biết rồi nha." Chung Nhân ánh mắt tia tia láo lia lướt qua hai người. "Tiểu muội muội cũng thật dễ làm người nhất kiến chung tình, may mà muội gặp được bọn ta nếu không phải chịu đao quang kiếm ảnh kinh hãi tới rồi." dắt về môn phái sợ mấy sư huynh đệ phải tranh đến mức sứt đầu mẻ trán. Hắn tò mò thẳng thắn hỏi "Mỹ lệ muội muội có danh tánh, tuổi?"


"Tinh Kiều. Năm nay 14." thanh âm nhu nhu mềm mại đáp lời.


Chung Nhân nghe thanh âm kia lòng liền ngứa, định hỏi thêm nữa đã bị cắt ngang.


"Muội ấy muốn nhập môn, ta đưa muội ấy lên trước, sư huynh còn có việc xử lý, đừng nên chậm trễ lệnh sư tôn."


Hai chữ sư tôn dường như doạ đến Chung Nhân hắn hứ một tiếng "Vinh Kỳ ngươi đúng là huynh đệ tốt." hắn nói xong cắn răng bực nhiều hơn giận phất áo ngự khí, trước khi bay đi còn vứt cái mị nhãn với cô. "Ta trên núi chờ mỹ lệ muội muội nhé."


Sau khi Vinh Kỳ bắt quyết ngự kiếm vững chắc đỡ Tân Mai lên kiếm bèn nói: "Bám cho chắc."


Tân Mai mỉm cười gật đầu, tự nhiên mà duỗi tay nắm lấy vạt áo hắn, lúc bay lên trời cô chới với một cái bỗng nhiên ôm lấy Vinh Kỳ. Hắn bị ôm đột ngột cơ thể cứng đờ.


Tân Mai lén lúc vẫy tay chào tạm biệt Sở Lai trong lùm.


Đây là lần đầu tiên được bay kiểu này nha, gió quát qua mặt nhưng có kết giới Vinh Kỳ tạo ra, không làm hai người tóc tai lộn xộn.


Sở Lai bị một đống hành động mỹ nhân tâm kế của Tân Mai làm ngạc nhiên ngốc ở lùm cỏ không nhúc nhích. Đột nhiên thấy may mắn vì cô nương kia không câu dẫn mình, hắn lắc lắc đầu im lặng không suy nghĩ nữa.


Khi Tân Mai tới đại hội nhập môn cô vô cùng hưng phấn.


Nhìn ba chữ Kình Thiên Sơn phái rồng bay phượng múa treo lơ lửng nổi bật ở cổng chính.


Cảm giác kích động đến len lõi từng tế bào. Tu tiên giới là thật sự cô đang đặt chân ở mảnh đất tu tiên giới không phải xem qua màn hình trên phim kỹ xảo thường chiếu. Cửa đại điện long văn khắc nổi trang trí bố cục trên núi màu sắc đa phần chủ yếu là tông vàng, trắng khiến cho người ta cảm giác như phiêu phiêu giữa thiên nhai thoát ly trần thế, đám đệ tử tu chân áo bào trắng lễ độ nghiêm chỉnh cùng cảnh sắc hoà nhập khiêm tốn mà không mất uy nghi, nổi bật mà không dung tục.


Dù đang đứng ở Kình Thiên sơn vẫn thấy cách đó rõ xa mà như gần một ngọn núi đỉnh thiên địa hình quy mô đồ sộ, cao ngất ngưỡng một đường chống thẳng tận trời.


Vinh Kỳ từ lúc đưa Tân Mai lên núi đã phát hiện cô nhìn bất kỳ vật gì ở đây đều có thể thích thú mới mẻ ngắm thật lâu. Hắn nói sơ lược trên núi tình hình cũng không biết cô có chú tâm nghe hay không.


"Tiểu sư muội nghe thấy sao?"


"A, nghe thấy. Nếu huynh có việc cứ đi trước đi không cần bận tâm ta, chuyện lúc nãy ta còn phải cảm ơn huynh." nói nói Tân Mai lại sáng mắt nhìn về hướng một đám nam đệ tử tiên môn dung mạo ngời ngời.


"Không cần khách khí, lúc nữa sơ khảo." nói tới hắn bỗng nhiên trầm mặc nhìn cô: "Muội là linh căn gì?"


"Linh căn? Muội cũng không biết." có trắc nghiệm linh căn đâu mà biết.


Vinh Kỳ lúng túng không biết bây giờ đưa cô bay xuống trạm trắc linh căn còn kịp không.


Sao hắn có thể quên mất điều quan trọng này chứ?


Năm nào cũng có đệ tử muốn tiến vào Kình Thiên sơn phái nhưng đều phải trải qua trắc linh căn phân loại mới nạp vào danh sách sơ tuyển lại vượt qua vòng khảo thí mới xem ngươi đủ duyên phận để tu tiên đại đạo hay không.


Phàm nhân có linh căn chỉ chiếm tỉ lệ ba phần mười ở nhân loại, một con số ít ỏi.


Lại xếp loại thứ bậc linh căn mà phán xét ngươi là ngoại môn đệ tử hay là thiên phú kỳ tài đáng được các trưởng lão thu nhận vào nội môn.


"Đi theo ta.'' sao một hồi rối rắm suy nghĩ chỉ còn cách ném Tân Mai về trạm đầu người đăng ký.


Tân Mai ngoan ngoãn theo chân hắn xuống núi.


Thời điểm hắn ngự kiếm thả cô xuống có vô vàn nữ đệ tử chú ý tới, có đánh giá, còn có đỏ mắt ghen ghét, các loại tầm mắt phóng trên người cô.


Vài người mới đến không biết Vinh Kỳ chỉ cảm thấy hắn thật đẹp, khí chất hiếm có.


Còn nữ tiên môn đệ tử tụ tập ở đây lòng đều gào thét.


Trời ạ là thiếu niên thiên tài Vinh Kỳ sư huynh, đệ tử tâm đắc của tân nhiệm chưởng môn, bọn họ có thể không ghen tỵ sao?


Biết bao tiểu sư muội trên núi đều thầm thương trộm nhớ hắn, Vinh Kỳ là hình mẫu nam nhân nho nhã ấm áp chỉ cần được tiếp xúc nói chuyện vài câu được hắn cười ngoái đầu nhìn lại, tâm thiếu nữ liền thấy sung sướng muốn chết nhưng hắn thường xuất sơn bận rộn sự vụ cả ngày, có khi không thấy đâu.


"Ta còn có việc, muội ở chỗ này chờ." 


Tân Mai gật đầu ngoan ngoãn xếp hàng, cô đến chậm cho nên hôm nay cô là người đứng cuối cùng.


Mấy nữ tử kia muốn lại hỏi chuyện nhưng ngại Trần trưởng lão là người nghiêm khắc ở đây, đành quy cũ đứng yên không nhốn nháo.


Trung tâm đài từng người tiến lên chạm tay vào pha lê cầu ánh sắc đều phát ra không giống nhau, đỏ, lục, lam, vàng, tím.


Nghe nói người có thể đứng ở chỗ này đều có linh căn, vì ngũ hành nguyên tố tự nhiên phân tán bất đồng trong cơ thể mà mỗi người sở hữu linh căn khác nhau.


Giống như nữ tử trên đài tay vừa chạm vào đã phát ra đỏ, lục, vàng cả ba ánh sáng hiện lên trong pha lê cầu, màu đỏ lại cực toả đại diện nữ tử này phần hoả linh căn thịnh hơn nếu sau này muốn tu luyện thâm sâu cần tẩy rớt tạp linh căn còn lại.


Ở nơi đây biến dị linh căn là số một, đơn hệ linh căn và song hệ linh căn đều rất được hoan nghênh dù sao thì song hệ linh căn chỉ cần gặp được kỳ ngộ sẽ là đơn hệ, rất dễ tu hành thăng cảnh giới.


Trái ngược ở mạt thế dị năng giả, tu tiên giới chú trọng nhất quán, đường tu hành giống như leo núi gánh nước, mang nhiều thùng nước vừa mệt vừa lo sợ đổ rớt cho nên đi càng chậm, sao có thể  so với mang một thùng nước mà đi nhẹ thong dong một đường chuyên chú leo lên càng cao.


Kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ vốn là nguyên tố trời đất, rèn luyện đường xa cần đạo giả nhất tâm thâm nhập huyền cơ cần cù tìm tòi tu luyện.


Người tạp linh căn càng nhiều càng đại diện khổ học cả đời khó thành chính quả.


Nếu ngươi cùng lúc mang trên người ngũ linh căn vậy chắc chắn định rồi năng nổ bao nhiêu cũng hoàn vô dụng không duyên thành tiên, trừ khi ngươi là nam nữ chính hoặc đại vai ác mới có thể xoay người nghịch chuyển đạo lý này.


Tân Mai lúc đến người đã ít đi cho nên trước cô chỉ còn năm người bốn nam một nữ. Sau lưng mới thêm hai tiểu nữ hài tới muộn.


Tân Mai rất nhanh đã đến lượt lên đài.


Cô xinh đẹp khí thế ngất người, dưới tầm mắt của nhiều người đặt tay lên trên pha lê cầu.


Ha ha, hãy đến xem ta đi. Chắc chắn linh căn của bổn cô nương rất lợi hại.


Quả cầu trong suốt đã lâu một chút ánh sáng cũng đều không có.


Tân Mai: "..." đừng, xin đừng làm ta mất mặt. Hãy sáng lên đi đồng chí thân yêu.


Bên dưới có nhiều nữ đệ tử tụ tập ở đây mục đích là vì nhìn xem Tân Mai lớn lên một khuôn mặt hồ ly tinh vừa đến đã làm chúng nam đệ tử ngơ ngẩn sẽ là cái loại gì linh căn.


Hoá ra chỉ có vậy, cả đàn nữ nhân cùng nhau xôn xao một trận.


"Mau lui xuống đi còn đứng đờ ra ở đó trang cái gì. Mất thì giờ của Trần trưởng lão."


"Vô dụng, nhìn còn tưởng ghê gớm lắm, hoá ra là thua cả ngũ linh căn, sao cô ta lọt vào đây được vậy, không phải nói có linh căn mới trụ được lên đây sao."


"Cô không thấy gì à, khi nãy là Vinh Kỳ sư huynh mang cô ta đến, loại người này làm sao bò nổi lên chân núi, chỉ có dựa mặt kiếm cơm ở trần gian là hợp với cô ta thôi."


Một trận cười nhạo ồn ào như nhịn đã lâu mới được bộc phát.


Trần trưởng lão nhíu mày mở miệng: "Im lặng." bên dưới lời đàm luận nhỏ lại vẫn nghe rõ được đại khái vẫn là đồng loạt công kích mắng chửi Tân Mai một cách kì lạ.


"Ngươi không có..." linh căn hai chữ còn chưa phát ra Trần trưởng lão đã kinh hoảng nhìn tình huống pha lê cầu.


Pha lê cầu đột nhiên bay lên phát ra đại năng lượng ánh sáng lam thuỷ hệ linh căn cùng đỏ chói hoả hệ linh căn đan xen vào nhau, lực lượng ánh sáng dù dưới ánh thái dương vẫn rực rỡ kinh người, hai màu sắc tạo thành cường đại va chạm.


Đột nhiên pha lê thuỷ tinh cầu như có linh tính xoay tròn xung quanh người Tân Mai bất chợt “răng rắc” tiếng vang giữa không trung nứt ra nổ tung như hoa đóm, từng sợi ánh sáng chói tưới khắp đài cao càng làm người loé mắt.


Hơ hơ hơ, Sáng mù mắt chó các ngươi đi. Mau đến hâm mộ thuần phục dưới váy bản cô nương đi.


Hừ. Ta tu luyện công pháp đã lâu há chơi đùa sao?


Trần trưởng lão có dung mạo thầy giám thị nghiêm khắc giờ phút này cũng giãn mặt mày, trên dưới đánh giá Tân Mai. "Ngươi tên gì?"


Biến dị linh căn hay đơn hệ linh căn cũng chưa từng thấy ai có nguồn năng lượng khổng lồ như vậy, càng đừng nói song hệ lại có khả năng làm pha lê cầu chứa không nổi lực lượng mà tự thân tan nát nổ tung.


"Thưa trưởng lão, ta là Tinh Kiều." Tân Mai nội tâm đắc ý hưng phấn nhưng vẻ mặt điềm đạm nhìn không ra một tia kiêu ngạo, siểm nịnh nào.