Trần Tiểu Thiên mang theo tâm trạng thẫn thờ cùng tập hồ sơ ghi nhận thành quả suốt bảy năm bản thân mình leo lên sân thượng.
Khi hắn quyết định buông bỏ tất cả làm lại từ đầu thì có một cơn mưa bỗng ập xuống khiến tập hồ sơ đều ướt sạch.
Hắn tự nhủ vứt đi thì có một ông lão ở đâu ra mắng hắn ngu ngốc vì sao lại từ bỏ cuộc sống.
Trần Tiểu Thiên thầm nghĩ: "Tôi chỉ muốn vứt tập hồ sơ thôi mà, có cần phải như vậy không?"
Tiểu tử, ngươi được sống ở thế giới bình yên và đẹp đẽ thế này, vậy mà không biết quý trọng nó! Được rồi. ta sẽ cho ngươi biết sinh mệnh quý trọng thế nào. Hãy đợi đấy, một thời gian ngắn sau ngươi sẽ biết!
Hắn quay người lại. chẳng thấy lão già điên đâu. còn hay chăng là một chùm điểm sáng đang từ từ biến mất. Hắn dụi mắt... Chẳng lẽ mình đang hoa mắt? Ai chà. sao ngực đau rát thế này? Chẳng lẽ sét phóng trúng? Rồi. bị phỏng hết một đốm ở ngực rồi!
Trần Tiểu Thiên lần bước trở về căn hộ thuê của mình, tự nhủ không bao giờ lên sân thượng chung cư khi trời mưa nữa, và không mấy quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.
Tuy nhiên, một sự biến đổi lớn lao đang đến với hắn. khiến hắn trải nghiệm một nhân sinh đầy mới lạ. nguy hiểm nhưng không kém phần hào hứng, phong lưu.
Chú ý:
Truyện có nhiều chương hình ảnh (nội dung nằm trong file ảnh), các bạn cân nhắc trước khi đọc.