THÔNG TIN TRUYỆN

Thốn Đan Thanh

Thốn Đan Thanh

Đánh giá: 10.0 / 10 từ 12 lượt
Tác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Thể loại: Cổ đại, đoản văn, cung đình hầu tước, cưới trước yêu sau, ngôi thứ nhất
Editor: Fish From Nowhere


GIỚI THIỆU

Ta có hai trúc mã, không một ai thích ta.

Bọn họ đều thích muội muội liễu yếu đào tơ của ta.

Ta lại là người sức lớn trời sinh, nhẫn tâm độc ác.

Khi muội muội cập kê, lễ vật bọn họ nhờ ta đưa không hiểu sao lại nhiễm độc, làm muội muội nằm hôn mê trên giường.

Ta trở thành nữ tử rắn rết mà người trong kinh tránh còn không kịp.

Bình Dương Vương Tiêu Cảnh Sách ấy vậy mà phái người tới cửa cầu hôn, cưới ta về xung hỉ.

Nghe nói Tiêu Cảnh Sách nhiều bệnh gầy yếu, cưới ta cũng chẳng qua là vì mệnh cách ta hung ác có thể chống đỡ cho hắn.

Trước khi gả đi, tiểu nương của ta ân cần dạy bảo, khuyên ta tuyệt đối không thể để lộ tính cách thật ở trước mặt Tiêu Cảnh Sách.

Đêm tân hôn, Tiêu Cảnh Sách ốm đau liệt giường xin lỗi ta:

“Nghe nói phu nhân ái mộ Vệ tiểu tướng quân, lần này là ta hoành đao đoạt ái, thật sự xin lỗi.”

Vệ tiểu tướng quân là một trong hai trúc mã của ta.

Ít nhiều nhờ hắn truyền chuyện đó khắp toàn thành, nếu không thì thanh danh của ta đã không tệ như vậy.

Ta nghiến răng, nhớ tới lời tiểu nương dặn dò, ra vẻ yểu điệu nói:

“Làm sao có thể trách phu quân chứ, do ta không phân biệt được người với chó mà thôi……”

Tiêu Cảnh Sách khẽ cười một tiếng: “Để bù đắp, phu nhân muốn gì ta cũng sẽ không từ chối.”

Ta lập tức phấn chấn, nhưng vẫn lịch sự quan tâm một câu: “Chàng…… ta thật sự có thể chứ?”

Phu quân nhu nhược đến cực điểm kia của ta tái mặt, quay đầu đi ho khan vài tiếng: “Xin phu nhân thương tiếc.”


Lễ hồi môn đã chuẩn bị xong, chất đầy ba chiếc xe ngựa.

Nghe nói tất cả đều tặng cho Diêu gia, ta cực kỳ đau lòng, lặng lẽ kéo tay áo Tiêu Cảnh Sách.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ phu nhân ngại lễ quá ít?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy:

“Quá nhiều, Diêu gia vẫn luôn tôn thờ việc cần kiệm, ta thấy mấy cây hoa tử vi trong viện không tồi, đào vài cây cho đưa cho họ là được.”

Dù sao đưa qua đó, không phải vào tư khố của đích mẫu, thì cũng sung vào của hồi môn của muội muội Diêu Thanh Uyển, còn không bằng để dành cho Tiêu Cảnh Sách mua thuốc.

Nghe ta nói xong, Tiêu Cảnh Sách vươn tay ra khỏi chiếc áo lông cáo xoa đầu ta:

“Nếu phu nhân luyến tiếc, vậy thì đưa qua cho bọn họ nhìn xong, khi hồi phủ lại mang về là được.”